"Lần trước, cậu có làm sao không đó?"
"Lần trước nào?"
"Hôm bọn mình đi bar..."
Nói đến đoạn, Yên Trà ghé sát vào mặt Nam Diễm.
"Lúc đó, anh Cảnh Ninh của cậu trông đáng sợ như vậy..."
"Không có, mình không bị gì hết."
Nam Diễm cười cười, hơi nghiêng người ra sau.
"Nam Diễm, cậu với anh Cảnh Ninh là như thế nào...?" Yên Trà dịch lại gần cô.
"Thế nào là thế nào? Cậu đừng suy nghĩ lung tung." Nam Diễm qua loa đáp nhưng trong lòng thập phần thấp thỏm, hy vọng tiểu Yên Trà không nhìn ra cái gì hết.
"Mình còn chưa nói gì, sao cậu biết mình nghĩ lung tung?" Yên Trà manh trá, chống cằm nhìn cô: "Nam Diễm, cậu có tật giật mình."
Bàn tay cầm bút của Nam Diễm khựng lại, như bị nói trúng tim đen, ngay khi không biết trả lời ra sao, đúng lúc tiếng chuông vào lớp vang lên.
"Cậu đừng tự mình suy diễn, học bài đi, lát có bài kiểm tra."
Yên Trà híp mắt nhìn cô, vẻ mặt thần thần bí bí.
"Cậu chính là có tật giật mình..."
Thầy giáo vào lớp, cuộc trò chuyện kết thúc, Nam Diễm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Hy vọng tiểu Yên Trà nhà cô không nhìn ra được cái gì.
Trời cuối cùng cũng tạnh mưa, sân trường ẩm ướt, Nam Diễm một mình đi trên hành lang trống.
"Nam Diễm."
Bước chân Nam Diễm ngừng lại, cô quay đầu nhìn bóng dáng người chủ nhân giọng nói kia.
"Không ngờ lại gặp em ở đây."
Người kia từ từ tiến lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-toi-o-nha-nam-chinh-lam-ca-man/3556607/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.