Chương trước
Chương sau
Hai giờ ba mươi phút chiều, Diệp gia.

-Reng, reng-

Trong phòng ngủ yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang không gian, trên giường, Nam Diễm mắt còn chưa mở hẳn, mơ màng ngơ ngác, tay quơ quàng lung tung tìm điện thoại.

"Alo." Giọng cô ngái ngủ.

"Ngủ? Tỉnh, tỉnh, đừng có nói cậu quên hôm nay có hẹn ra ngoài với mình rồi nha."

"Mình nào?"

"Là mình, Yên Trà."

"À."

"Bà cô ơi, cậu hẹn tớ một giờ, bây giờ nhìn xem đã hơn hai giờ rồi...Nam Diễm, tới đây ngay cho mình."

"Tớ biết rồi, tớ xin lỗi, đi liền đây..."

Cuộc gọi kết thúc, Nam Diễm uể oải ngồi dậy, đầu óc rỗng tuếch, bộ dạng giống như mất ngủ trầm trọng, mất một lúc mới lê lết cơ thể rời giường.

Nam Diễm đi thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn bản thân trong gương liền thở dài một hơi, vết tích Diệp Cảnh Ninh để lại hiện rõ mồn một trên cơ thể, trải dài từ cổ đến ngực. Mắt Nam Diễm hơi dừng lại trên đỉnh hồng, chỗ đó bây giờ vẫn sưng đỏ lên một mảng, vừa đau vừa nhức.

Diệp Cảnh Ninh cũng thật nhẫn tâm.

"Cậu...không nóng sao?"

Yên Trà nhìn chằm chằm Nam Diễm.

"Không nóng."

Giữa mùa hè, Nam Diễm bất đắc dĩ chọn mặc áo cổ lọ tay dài để đi chơi, nếu không làm sao có thể che đi mấy cái vết điên cuồng kia chứ, mệt hết chỗ nói.

"Cậu bị bệnh?"

Yên Trà như không tin, rướn người đưa tay sờ vào trán cô.

"Không có."

Nam Diễm yểu xìu gạt tay Yên Trà qua một bên.

"Nam Diễm, dạo này cậu ăn ngủ không được tốt hả?"

"Không, mình tốt lắm, vẫn khỏe mà."

Nam Diễm vừa trả lời vừa đưa tay lên che miệng ngáp.

"Cậu có chắc không đó?"

Yên Trà hoang mang.

"Chắc mà, thôi, chúng ta tìm chỗ nào ăn trước đi, mình đói quá."

Nam Diễm né tránh chủ đề khó nói, vội ôm cánh tay Yên Trà kéo đi.

"Được rồi, được rồi, tụi mình đi."

Yên Trà bỏ qua cái dáng vẻ nói khỏe nhưng không khỏe đó của Nam Diễm, rất nhanh liền đi đến nhà hàng gần đó.

"Này, ăn xong chúng ta đi đâu đó đi."

Tâm trạng phức tạp, Nam Diễm không muốn về quá sớm, đặc biệt là thời gian này, cô càng muốn tránh mặt Diệp Cảnh Ninh, chỉ cần không gặp cả người đều thấy nhẹ nhàng, an ổn.

Nhắc tới hắn, cả cơ thể liền đau nhức...

Nam Diễm mãi suy nghĩ cúi đầu ăn uống, hồi lâu không nghe hồi đáp, lúc ngẩng mặt lên liền bắt gặp ánh mắt khiếp sợ của Yên Trà.

"Sao...sao thế? Mặt mình dính gì hả?"

"Nam Diễm, có phải cậu không đó? Là ai nhập cậu đúng không?"

Yên Trà đại khái vẫn bất ngờ trước thái độ của Nam Diễm ngày hôm nay, bình thường đi ăn đi chơi cũng chỉ là cô lên kế hoạch rủ rê, năn nỉ lắm Nam Diễm mới đồng ý, nào có tinh thần như thế, phải nói là Nam Diễm hiếm khi ra ngoài, hôm nay là ngoại lệ...

"Cậu có đi không?"

Nam Diễm khẽ điều chỉnh lại giọng điệu.

"Đi, đi chứ...mình muốn đi khu vui chơi."

Hiếm khi Nam Diễm hăng hái đến thế, Yên Trà liền nhanh tay nhanh chân chớp lấy cơ hội.

Bốn giờ chiều, Công viên giải trí.

"Cậu...cậu nghĩ kĩ rồi?"

Yên Trà run lẫy bẫy nhìn vé vào chơi tàu lượn siêu tốc cầm trên tay.

"Nam Diễm hay chúng ta chơi cái khác được không?"

Cho đến khi yên vị trên ghế ngồi, Yên Trà thất thần được nhân viên cài đai bảo hộ khóc không ra nước mắt.

Nam Diễm cũng hăng hái quá rồi.

Âm thanh khởi động phát ra, trước mắt Nam Diễm bắt đầu chuyển động, thật kỳ diệu, sự hồi hộp hứng khởi như lan tỏa khắp cơ thể. Tốc độ ngày càng nhanh, nó lao đi thẳng tắp đều đặn lại ngắt khúc ở từng vòng xoắn, hệt như đi xuyên qua thời không.

Giống như muốn giải phóng tất cả, cơn gió mạnh nâng cô lên cao, lại hụt hẫng đẩy mạnh cô xuống dưới.

Mạnh mẽ lại kích thích, Nam Diễm sống qua một đời chưa từng có cảm giác như thế.

Thật thoải mái, sự gò ép mấy ngày qua cuối cùng cũng vơi đi.

Ngược lại, Yên Trà bên cạnh sợ đến nhắm tịt mắt, nắm chặt tay Nam Diễm bên cạnh mà hét lớn.

Cứu!

Chín giờ ba mươi tối, Cyril Lounge, phòng Vip.

"Hiếm khi Diệp tổng có thời gian với anh em như này, hôm nay nhất định phải không say không về." Hoàng Khải vừa nhấp ngụm rượu vừa nói.

"Thôi khỏi, tên yếu gà như cậu đừng có mà ra gió nữa." Vũ Kỳ Minh bên cạnh châm chọc.

"Cậu nói ai yếu gà? Dám drinking games không?"

"Sao lại không? Lần trước, không biết là tên nào mới ly thứ tư đã gãy."

"Được, gọi phục vụ đi, lần này xem tên nào mới là gà, Cảnh Ninh chơi không?"

Hoàng Khải liếc nhìn người bên cạnh.

"Tới." Diệp Cảnh Ninh khẽ nghiêng đầu.

"Khải ca, cậu chuẩn bị làm gà đi, Diệp tổng đây chính là đô bất bại đó." Vũ Kỳ Minh cười cười.

Lát sau, rượu được mang ra, kèm theo một đĩa quay, luật chơi đơn giản, đến lượt ai người đó sẽ xoay đĩa, cùng lúc đó thả viên bi sắt vào đĩa cho đến khi đĩa quay dừng lại, bi sắt rơi vào ô có số nào thì người chơi sẽ phải uống hết rượu trong ly đó.

Trò chơi vừa bắt đầu...

-Ting-

Âm thanh tin nhắn gửi đến, Diệp Cảnh Ninh khẽ nhăn mày, ngón tay nhấp vào hộp thư, rất nhanh sự chú ý của hắn rơi vào hình ảnh của Nam Diễm trên màn hình, theo phía sau là dòng chữ.

[Công viên giải trí Sky Wonders, vào lúc bốn giờ, rời đi lúc sáu giờ.]

-Ting-

[Chợ đêm phố K, vào lúc bảy giờ mười lăm, rời đi lúc chín giờ.]

"Diệp tổng, cậu có thể tập trung hơn được không, đã giờ nào rồi mà còn công việc nữa chứ."

"Cảnh Ninh, tới lượt cậu uống rồi."

Hai người nọ lần lượt lên tiếng.

Diệp Cảnh Ninh rất nhanh tắt điện thoại, gương mặt điềm nhiên, với lấy rượu trên bàn một hơi uống sạch.

Trò chơi chưa kết thúc, đĩa xoay lại tiếp tục...

Mười một giờ ba mươi, Diệp gia.

[Chàng xem, thì ra có Vong Xuyên thật.]

[Đừng! Tiểu Phong.]

[Cố Tiểu Ngũ, đời đời kiếp kiếp, ta đều muốn vĩnh viễn quên đi chàng.]

[Tiểu Phong...]

TV vẫn mở, phim vẫn chiếu, Nam Diễm cuộn tròn nằm trên sofa ngủ mất dạng, Diệp Cảnh Ninh mang theo hơi men bước vào nhà liền thấy một màn như thế.

Hắn cầm lấy điều khiển tắt đi, quay lại đi đến bên cạnh Nam Diễm, bình ổn lại nhịp thở, hắn nhẹ nhàng bế ngang Nam Diễm về phòng, tỉ mỉ kéo chăn đắp cho cô, trước khi rời hắn ghé sát môi mềm đặt lên đó một nụ hôn.

"Cảnh Ninh..." Nam Diễm mơ màng gọi.

Diệp Cảnh Ninh khựng lại, cơ thể lui ra sau, nhìn Nam Diễm đang nhắm nghiền hai mắt, miệng lí nhí gì đó, hắn cúi người sát xuống để nghe rõ hơn.

"Có phải anh nhầm lẫn gì rồi không? Tôi...tôi là Nam Diễm, là bia đỡ đạn, đâu phải người kia."

Nói mớ?

Người kia? Bia đỡ đạn gì?

Diệp Cảnh Ninh khó hiểu, mày khẽ nhăn, rất nhanh liền nghe cô nói tiếp.

"Ưm, mùi rượu ... thật chán ghét..."

Nghe đến đây, Diệp Cảnh Ninh không nhịn được mà bật cười, nghiêng đầu kiểm tra, quả nhiên toàn thân nồng nặc mùi rượu.

Hắn đưa tay cẩn thận chạm lên khuôn mặt Nam Diễm, làn da cô mềm mịn, mát lạnh, hoàn toàn trái ngược với nhiệt độ nong nóng lan từ cơ thể hắn.

Đáy mắt Diệp Cảnh Ninh chợt ám sắc, một lần nữa hôn lên môi Nam Diễm, có lẽ là do cồn hoặc là do chính hắn khó lòng kiềm chế cuồng vọng.

Môi lưỡi dần mãnh liệt.

Chờ bản thân bình tĩnh lại cũng là lúc hắn nhìn thấy gương mặt vì thiếu khí mà đỏ lửng của thiếu nữ.

Diệp Cảnh Ninh vội tách ra, đợi đến khi Nam Diễm nhuận khí, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nam Diễm ngủ say như chết, nằm cũng không yên thân, động động đá chăn rơi xuống đất nào biết chỉ vì hành động này mà cặp đùi trắng trẻo cứ thế lồ lộ trước mắt người nọ.

Tiếng hít thở của Diệp Cảnh Ninh nặng nề, cơn khát vừa mới được an ủi liền trực trào nổi dậy, vật dưới thân đã sớm ngẩng đầu.

Bạn nhỏ của hắn cũng thật biết cách dụ dỗ người khác phạm tội.

Hắn biết rõ, hôm qua bản thân đã điên cuồng như thế nào, nếu bây giờ cứ thế làm loạn, e là cơ thể cô sẽ chịu không nổi.

Cổ họng khô khốc, Diệp Cảnh Ninh cố trấn định, kéo chăn đắp lại giúp cô, sau đó liền rời đi, trở về phòng mình, tắm nước lạnh.

------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.