Trong lớp,
"Nam Diễm, Nam Diễm" Yên Trà ngồi bên cạnh không ngừng gọi tên cô.
"Hả..." Nam Diễm giật mình.
"Cậu sao thế, mình gọi cậu nãy giờ"
"Vậy sao? Xin lỗi, mình không nghe thấy" Nam Diễm uể oải nằm trên bàn trả lời.
"Nam Diễm, cậu nói thật đi, rốt cuộc là xảy chuyện gì?" Yên Trà nghi hoặc, xong lại hỏi tiếp: "Hay là có ai làm gì cậu?"
Nghe một câu như thế, cứ như bị gãi đúng chỗ, Nam Diễm vội vàng ngồi thẳng lưng, cô hơi hắng giọng: "Không có"
"Cậu nói dối, mình để ý thấy, từ lúc từ bệnh viện về, cậu cứ nhiều lần thất thần như vậy rồi" Yên Trà tỏ vẻ không tin, một lúc sau, như nhớ ra cái gì đó, nhìn người bên cạnh, giọng giống như giận dỗi nói: "Nhắc mới nhớ, cậu vào bệnh viện như thế lại không nói cho mình biết."
"Rốt cuộc chúng ta có phải bạn thân không thế?" Yên Trà cao giọng.
"Thôi thôi cho mình xin lỗi mà, với lại mình chỉ nằm viện một ngày thôi." Nam Diễm nhìn thấy Yên Trà xoay lưng đi không nhìn cô, vội vàng nói: "Mình hứa sau này có chuyện gì cũng kể cho cậu, có được không?"
Yên Trà nghe thế liền quay lại, cái vẻ giận dỗi cũng biến mất, vui vẻ nói: "Chuyện gì cũng nói?"
"Ừm" Nam Diễm gật đầu chắc nịch.
"Vậy cậu kể cho mình nghe đi cậu bị làm sao thế? Ai ăn hiếp cậu đúng không?" Yên Trà tò mò.
Nam Diễm: "..." Gài cô sao?
Nam Diễm: "Không... không có"
Yên Trà: "Vậy sao cậu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-toi-o-nha-nam-chinh-lam-ca-man/3326192/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.