Nói chuyện được một lúc thì Tiêu Dạ mới xuất hiện. Dáng vẻ vẫn là của sáu năm trước nhưng trưởng thành hơn rất nhiều, sự lãnh khốc lại tăng lên vài phần, có một chút gì đó cảm thấy xa cách. Bạc Hạ Cửu nhìn anh, ánh mắt thoáng động rất nhanh liền che giấu, môi mím lại một đường thẳng. Cô đứng trong tối, anh ở ngoài sáng, cả hai đều không thấy mặt nhau. Cô im lặng nhớ lại Tiêu Dạ của thời niên thiếu, vẫn luôn một mực bảo vệ và quan tâm cô. Đáy lòng Bạc Hạ Cửu nổi một trận chua xót, cổ họng khát khô, uống vài ngụm rượu cay đến xé họng nhưng lại tạo ra vị đắng ngắt.
Bạc Hạ Cửu đứng thêm một lúc thì muốn ra về, Nhiếp Chính đã xin về từ sớm còn lại mình cô. Tới hầm gửi xe, tiếng giày cao gót nện trên sàn vang vọng "cộp cộp", lui tới một chiếc xe thể thao màu đỏ rượu, cầm lấy chìa khóa mở xe. Bạc Hạ Cửu vừa tính bước vào xe liền có ng đẩy ngã, mắt cũng bị một mảnh vải đen che kín. Dù cố bình tĩnh nhưng cô vẫn có chút sợ hãi, lưng không tự nhiên có tầng mồ hôi mỏng.
Là ai, ai muốn bắt cô vậy? Bạc Hạ Cửu gắng chấn an bản thân, hai cánh tay đã bị khóa chặt phía sau, sức nặng này đè lên là thân thể lại rất lớn giống như muốn áp chết cô vậy, rõ ràng là sức của đàn ông! Bạc Hạ Cửu bị khóa lấy đôi tay thì còn chân, thân thể của đàn ông thì tấn công chỗ hiểm độc nhất, Hạ Cửu bị áp đến dán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-toi-duoc-nam-chinh-sung-ninh-vo-doi/1596044/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.