Qua một hồi trầm mặc,An Dĩ Phong bỗng dưng lên tiếng.
"Trước kia mẹ anh bị bệnh tim,sức khỏe của bà ngày càng yếu,cách duy nhất có thể cứu sống bà là thay tim,ba anh đã vận dụng mọi cách để tìm trái tim phù hợp cho bà nhưng không có, tưởng chừng đã hết hy vọng thì cuối kỳ nghỉ Đông năm ngoái,gia đình anh nhận được cuộc gọi từ bệnh viện,nói đã tìm được tim phù hợp, người hiến bị tai nạn chết não,khi còn sống họ đã làm giấy tình nguyện hiến tạng"
"Vậy mẹ anh được cứu rồi,sức khỏe của bác đã ổn chưa ạ"
"Bà ấy hiện tại gần như đã bình phục rồi,em biết không, người hiến tim cho mẹ anh là mẹ của Giản Dao,vì để cảm ơn ân tình này,anh đã hứa sẽ bảo vệ cô ấy,coi cô ấy như em,mặc dù Giản Dao có vẻ không cần,nhưng anh vẫn giữ quyết định này"
Hoá ra là vậy,cô đã hiểu lầm anh sao,Tiểu Hy không biết nói gì đành đứng dậy,phủi sơ quần áo,lấy lý do hơi buồn ngủ bước nhanh về trước,An Dĩ Phong thấy vậy cũng quyết định về ngủ,đêm dài lặng lẽ trôi qua.Sáng sớm,An Dĩ Phong dậy sau đó đánh thức mọi người,nói ở đây có một ao cá nhỏ, bọn họ có thể câu cá dùng cho bữa trưa.Tiểu Hy nghe vậy ôm một bụng háo hức,cô muốn ăn cá sốt cay Tứ Xuyên.
Cả bốn lấy cần câu ở trang viên,ra bờ ao tìm một nơi mát mẻ buông cần,bốn chiếc cần lần lượt buông xuống,Trạch Minh vừa câu vừa khoe khoang rằng mình rất sát cá, sớm muộn cũng là người câu được đầu tiên,nhưng nửa tiếng sau hiển nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-toi-bi-nam-phu-nhin-trung/3594272/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.