Cố Khê không ngủ được, lăn lộn đến hai giờ sáng mới vào giấc, sáu giờ cô lại tỉnh. Rõ ràng đây là thời gian tốt để nghỉ ngơi, vậy mà tâm trí cô lại bị cuốn theo những suy nghĩ miên man.
Cô liền dậy sớm tới bệnh viện. Trên đường đi, Cố Khê mua cháo thanh đạm, Quan Trân Lệ chỉ ăn được đồ này thôi.
Tới cửa bệnh viện, vừa lúc cô đụng phải một người, thì ra là Cố Hải.
Lúc trước ông không nói lời tạm biệt, Cố Khê cũng không hỏi phương thức liên lạc nên cô hoàn toàn không nghe được tin gì; nếu không phải hôm nay cô đến sớm, chắc cũng sẽ không gặp được ông.
Cố Khê nhìn ông "Chúng ta nói chuyện đi"
Trên tay còn cầm theo cháo nóng, cô cùng ông tới vườn hoa cạnh bệnh viện. Ở chân trời phía đông, mặt trời mới lên, những tia nắng ấm áp khẽ chiếu xuống mặt đất.
Giọng Cố Khê đều đều "Tới đây xem mẹ ạ?"
"Ừ"
"Nếu ba quan tâm bà ấy, tại sao không gặp?"
Cố Hải ngại ngùng nói "Ba không còn mặt mũi nào gặp mẹ con nữa"
Cố Khê nói tiếp "Nếu ba cảm thấy không còn mặt mũi gặp mẹ con, bà ấy cũng sẽ cảm thấy như vậy, hai người cả đời này định tiếp tục sống mãi như vậy sao?"
Cố Hải nghẹn ngào không nói nữa.
Cố Khê hít sâu, tiếp tục nói "Theo con, hai người đều có lỗi, nhưng cả một đời người, ai cũng phạm sai lầm, hiện tại mọi chuyện đã qua rồi, bà ấy cũng đã suýt nữa bước vào cửa âm phủ, rất nhiều chuyện nên bỏ qua đã bỏ hết rồi"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-toi-bi-nam-chinh-cao-lanh-coi-trong-roi/1217521/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.