Chương trước
Chương sau
Sau đó Bạch Thiếu Thần lại trầm giọng nhìn Diệp Tuyết…

“Cô không xấu hổ nhưng Bạch gia chúng tôi cảm thấy xấu hổ đấy…”

“Bạch Thiếu Thần tôi không phải như những tên ngu ngốc ngoài kia, mà rảnh rỗi giúp cô lau mép…”

Trong khi Diệp Tuyết lại tỏ ra ngơ ngác, nghe không hiểu những gì Bạch Thiếu Thần vừa nói…

“Thiếu Thần anh nói vậy là sao…”

“Cô đang giả vờ hay thật sự không biết vậy…”

Bạch Thiếu Thần nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Diệp Tuyết thì có chút nghi ngờ…

“Nếu cô muốn biết chuyện gì đang xảy ra, vậy thì cứ lên mạng là sẽ biết ngay thôi…”

Tưởng Gia Tuệ hạnh phúc trong vòng tay của Bạch Thiếu Thần, mỉm cười đắc ý nhìn Diệp Tuyết lên tiếng…

Diệp Tuyết nghe xong lập tức lấy điện thoại trong túi xách ra lên mạng…

Ngay lập tức khiến cô ta phải ngã quỵ xuống sàn, bên trong có rất nhiều hình ảnh của Diệp Tuyết và một đàn ông đang mây mưa…

"*Tại sao những bức ảnh này lại tràn lan trên các mặt báo chứ*..."

Đến ngay cả cô ta cũng không khỏi kinh hãi, không biết vì sao lại có những hình ảnh này, sau đó liền nghĩ đến gã đàn ông kia…

"*Chẳng lẽ là anh ta*.."



Càng không ngờ rằng người đàn ông kia lại bán đứng cô ta, còn thẳng tay đăng những bức ảnh nhạy cảm kia lên mạng…

Lần này dù phải cầu xin thế nào, cũng phải lấy lại được lòng của Bạch Thiếu Thần, nếu không lúc về nhà chắc chắn sẽ bị ông Diệp đánh chết mất…

"*Được rồi, cô không cần phải giả vờ đáng thương nữa, mau đi khỏi đây đây, đừng làm dơ mắt chúng tôi nữa*..."

Tưởng Gia Tuệ không ngờ mình chưa kịp ra tay thì đã có người giúp mình rồi…

"*Thiếu Thần anh tin em đi, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu*.." "*Anh nghe em giải thích đi được không*.." Diệp Tuyết biết rõ Bạch Thiếu Thần đang vô cùng tức giận, nhưng cô ta vẫn cố cầu xin, mong anh hãy tin tưởng mà nghe cô ta giải thích...

Nhưng Bạch Thiếu Thần đâu phải người dễ dàng bỏ qua cho kẻ phản bội như vậy, anh không một chút mềm lòng mà hét lớn…

"*Cút*..." "*Thiếu Thần anh nghe em giải thích một lần thôi có được không anh*..."

Trong khi đó Diệp Tuyết vẫn chưa có ý định buông bỏ, muốn nhờ đến anh như cái phao cứu sinh, giúp cô ta dẹp yên chuyện này…

"*Được rồi Diệp tiểu thư à, Thiếu Thần đã nói như vậy rồi, nếu cô vẫn còn ngoan cố không đi, thì tôi sẽ gọi bảo vệ lôi cô ra ngoài đấy*.." "*Mà lúc đó người xấu hổ cũng chỉ là cô mà thôi*.."

Tưởng Gia Tuệ nói xong thì liền nhếch môi cười đắc ý, giả vờ bước đến cầm lấy điện thoại của Bạch Thiếu Thần xoay xoay…

"*Cô, được tôi đi, nhưng cô cứ chờ đấy tôi sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng vậy đâu*.."

Diệp Tuyết vẫn chưa chịu rời đi, nhưng khi cô ta nhìn thấy thái độ băng lãnh của anh, thì vô cùng run sợ…

Lên tiếng hâm doạ Tưởng Gia Tuệ xong thì đùng đùng tức giận mà rời đi…

"*Tôi sợ cô chắc*..."



Mấy lời này của Diệp Tuyết làm sao có thể hù doạ được cô chứ, một người từng chết đi sống lại như cô, còn gì có thể làm cho cô sợ được chứ…

Sau khi Diệp Tuyết rời đi, Tưởng Gia Tuệ cũng đã thay đổi sắc mặt, quay lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, bước đến ngồi xuống ghế chủ tịch của anh xoay xoay…

"*Được rồi, vị hôn thê của anh đi rồi, không cần phải diễn nữa*.." "*Quần áo mới đền cho tôi đâu, anh mau mang ra đây đi, tôi còn phải về nhà*.."

Ngay lúc này Bạch Thiếu Thần cũng không cần phải giả vờ nữa, nhìn cô mỉm cười một cách đầy dụ ngoặc…

"*Quần áo của em, tôi đã cho người mang về biệt thự của tôi hết rồi*..." "*Chỉ còn đợi em quay về nữa thôi đấy*..."

Tưởng Gia Tuệ lập tức từ chối ngay, cô chỉ đồng ý dọn đến ở cùng anh, một khi Tưởng gia thật sự phá sản…

"*Vậy anh định khi nào sẽ khiến Tưởng gia phá sản*..." "*Theo như hợp đồng của chúng ta, thì ba ngày sau các mặt báo đều sẽ tràn ngập thông tin Tưởng gia phá sản*.." "*Vậy ba ngày sau tôi sẽ dọn đến ở trong biệt thự của anh, giờ tôi phải về nhà đây*.."

Vừa nói xong cô liền đứng dậy, bước đi ra đến cửa…

Bởi vì Tưởng Gia Tuệ chắc chắn rằng anh sẽ gọi mình quay lại, sẽ không để cho cô ăn mặc thế này mà rời khỏi đây được…

"*Đứng lại*.." "*Em định mặc thế này mà ra ngoài sao*..."

Vẻ mặt Bạch Thiếu Thần liền tỏ ra không vui, nếu cô dám ăn mặc thế này ra ngoài, anh sẽ khiến cô cả đời phải nằm liệt trên giường luôn ấy…

Trong khi Tưởng Gia Tuệ lại mỉm cười đắc ý, xoay lại nhìn anh nhún vai chậm rãi lên tiếng…

"*Vậy chứ anh muốn tôi phải làm sao đây*.." "*Không phải vừa rồi chính anh đã nói, quần áo của tôi đều đã đem về biệt thự của anh hết rồi sao*.." "*Vậy thì tôi chỉ còn cách ăn mặc thế này mà về nhà thôi*." "*Nếu em dám ăn mặc thế này bước ra khỏi cửa, tôi sẽ đánh gãy chân em đấy*.."

Bạch Thiếu Thần thật sự đã hết kiên nhẫn với Tưởng Gia Tuệ rồi, cô gái cứng đầu hay cãi lại lời anh, đúng là tiểu tổ tông sống lại của anh mà…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.