Thiệu Tây tính cách mạnh mẽ, sĩ diện cao, bình thường bị đánh sẽ không khóc, Mục Kinh Trập tưởng rằng cậu rất đau, càng thêm lo lắng nói: "Đừng khóc, Thiệu Tây, đừng khóc, chúng ta sẽ quay về và lấy thuốc ngay bây giờ."
"Tôi có nói là có thể rời đi sao?" Trương Phi bị phớt lờ, sắc mặt khó coi, "Hôm nay viết không xong không cho phép rời đi."
"Tay của thằng bé như thế này, sao có thể cầm bút viết?" Mục Kinh Trập sắc mặt cũng khó coi.
"Không có đánh đến gãy, tại sao không viết được?"
"Không gãy thì có thể viết sao? Tay cũng đánh ra nông nỗi này!" Mục Kinh Trập đột nhiên nổi giận, "Làm giáo viên, nói như vậy có thích hợp sao?"
"Tôi là giáo viên, nên mới nghiêm khắc với bọn chúng!"
Trương Phi cũng tức giận, "Mục Kinh Trập, hôm nay cô có ý gì? Tôi làm tròn trách nhiệm của tôi cũng là sai?"
Mục Kinh Trập hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại, đây không phải là thời hiện đại, giáo viên không thể trừng phạt học sinh về mặt thể chất, trong thời đại này, giáo viên có thể trừng phạt thể xác học sinh, ngay cả cha mẹ cũng ủng hộ, họ luôn đánh và mắng nếu chúng không nghe lời để các học sinh học tốt.
Cô ấy không nói đến đúng sai nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó.
" Thầy Trương, không phải là không có trách nhiệm, trừng phạt một chút cũng không sao, nhưng chỉ một mực đánh thằng bé thì không được, tôi muốn hỏi Thiệu Tây đã làm sai cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thap-nien-80-tro-thanh-me-ke-cua-nam-lao-dai/2684655/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.