Đường Mặc Linh tức giận, nhìn về phía Mục Kinh Trập nhịn không được nói: "Làm gì mà khóc? Cũng không phải lỗi của cô? Cô không phải khỏe lắm sao? Đánh bọn họ đi chứ, đánh chết hắn ta!"
Cô đã rất mạnh mẽ chống lại anh trước đây!
Không ai ngờ rằng Đường Mặc Linh sẽ đột nhiên mất bình tĩnh, tất cả đều sững sờ nhìn anh.
Đường Mặc Linh không để ý tới, chỉ là sắc mặt âm trầm nhìn Mục Kinh Trập, ánh mắt tìm kiếm một hồi, cuối cùng dừng ở cánh tay của cô.
"Cô còn bị thương sao?"
Anh nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy lo lắng xen lẫn tức giận, vơ lấy một công cụ tính rời đi: "Đi, cùng tôi đánh lại."
"Anh đang làm gì vậy?" Mục Tuyết nhanh chóng túm lấy Đường Mặc Linh.
Bà Mục cũng kỳ quái nhìn anh: "Mọi chuyện ổn định rồi, sao con lại kích động như vậy?"
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Mục Tuyết và ánh mắt kỳ lạ của Mục Đằng cùng Mục Tuyết, Đường Mặc Linh dần bình tĩnh lại.
Anh sững người một lúc, phải, tại sao anh lại tức giận như vậy? Lập tức anh tìm được lý do.
"Tôi không quen nhìn bọn họ bắt nạt người khác như vậy. Đánh chó còn phải xem chủ mà".
Bà Mục nghe vậy thì sắc mặt giãn ra: "Từ nay về sau chỉ cần chăm sóc Tiểu Tuyết thật tốt là được."
Mục Tuyết cúi đầu cười, mà Mục Đằng sắc mặt âm trầm, nói ai là chó?
Đường Mặc Linh sau đó mới nhận ra điều đó và muốn giải thích, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thap-nien-80-tro-thanh-me-ke-cua-nam-lao-dai/2684570/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.