Tiêu Tiểu Quai bật cười một tiếng, sau đó thấy hắn thật sự giống chó con, lại bật cười. Hạ Gia Hứa không cảm thấy xấu hổ, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tiểu Quai, cũng mỉm cười. Miễn là nàng ấy không tức giận, học chó kêu thì tính là cái gì?
Thấy nàng ấy ngừng cười, Hạ Gia Hứa lập tức đưa trà cho nàng ấy, Tiêu Tiểu Quai nhận lấy rồi nhấp một ngụm, chuyện trước đó coi như qua đi. Nàng ấy đặt chén trà xuống, hỏi: "Ngươi thật sự đi Tây Bắc sao?"
Hạ Gia Hứa ừm một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc.
"Vậy ngươi qua đó tự chăm sóc bản thân mình cho tốt." Tiêu Tiểu Quai hiểu, nếu Hạ Gia Hứa đi Tây Bắc sẽ càng trưởng thành nhanh hơn. Ở Thượng Kinh cho dù hắn vào cấm vệ quân, nhưng thân phận của hắn vẫn còn ở đó, sẽ không có mấy người làm khó hắn, thậm chí càng nhiều người a dua nịnh hót.
Ở phía Tây Bắc thì khác, nơi cách xa Thượng Kinh, thân phận của hắn cũng không có tác dụng gì lớn. Cho dù hắn vào quân đội của phủ Dung vương, hay là vào quân đội của Tiêu gia bọn họ, đều sẽ không có quá nhiều chăm sóc.
Quân đội của phủ Dung vương bây giờ căn bản là thế tử Dung vương làm chủ, huynh đệ bọn họ không cùng một mẫu thân, mặc dù quan hệ còn tính hòa thuận, nhưng thế tử Dung vương chắc chắn sẽ có đề phòng với hắn, nếu như hắn vào quân đội Tiêu gia, Nhị ca cũng sẽ không nhẹ tay với hắn.
Làm quân nhân, trong môi trường an nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622531/chuong-681.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.