Chương trước
Chương sau
Hạ Gia Hứa cảm thấy rất vui vẻ vì mình đã thắng, mở miệng cười toe toét. Tiêu Tiểu Quai hừ mạnh một tiếng, cúi đầu nhìn xuống những tấm thẻ trong tay, đọc từng cái một, không để ý tới Hạ Gia Hứa. Hạ Gia Hứa thấy vậy, cũng cảm thấy vừa rồi mình quá đắc ý, liền lại gần Tiêu Tiểu Quai, cẩn thận nhìn con bé.

Tiêu Tiểu Quai tức giận một lúc rồi thôi, đặt một tấm thẻ đến trước mặt Hạ Gia Hứa, bảo cậu bé đọc. Nhưng Hạ Gia Hứa nào biết đọc, mặt nhỏ nín đến đỏ bừng cũng không đọc được, cuối cùng đỏ mặt chạy ra ngoài. Tiêu Tiểu Quai nhìn bóng lưng của cậu bé, đột nhiên nhận ra Hạ Gia Hứa không biết chữ trên tấm thẻ, cũng mở miệng cười toe toét.

Bên kia, Hạ Gia Hứa chạy đến bên cạnh Trường Bình kêu muốn về nhà, Trường Bình không còn cách nào khác đành phải cáo từ Đường Thư Nghi, sau đó dẫn Hạ Gia Hứa rời đi. Trên đường, nàng ấy hỏi Hạ Gia Hứa: "Con cãi nhau với Tiểu Quai à? Con lớn hơn Tiểu Quai, nên nhường Tiểu Quai."

Khuôn mặt nhỏ của Hạ Gia Hứa cứng đờ không lên tiếng, qua một lúc sau mới nói: "Con muốn học chữ."

Trường Bình sững sờ một lát, sau đó hiểu ra, nàng ấy hỏi: "Tiểu Quai học chữ rồi?"

Hạ Gia Hứa căng chặt mặt nhỏ gật gật đầu, Trường Bình thở dài: "Không nên nghe lời phụ thân con, nên vỡ lòng sớm cho con."

"Con muốn học nhận biết chữ." Hạ Gia Hứa lại nói, vấn đề bây giờ là Tiêu Tiểu Quai biết nhiều chữ hơn cậu bé.

"Được rồi, học biết chữ." Trường Bình miệng nói vậy, trong lòng lại nghĩ có thể để Hạ Gia Hứa học cùng với Tiêu Tiểu Quai hay không. Đường Thư Nghi là đế sư, chắc chắn biết chỉ dạy hài tử hơn người khác.

Trở về phủ Công chúa, nàng nói chuyện này với Dung vương, sau đó nói, "Sau này nói không chừng còn có thể để Gia Hứa bái Thư Nghi làm sư."

Dung vương cảm thấy rất khả thi, ngày hôm sau liền mang quà đến phủ Định Quốc Công, nói với Đường Thư Nghi chuyện để Hạ Gia Hứa cùng học với Tiêu Tiểu Quai. Tiêu Hoài nghe xong thì không vui lắm, nhưng Đường Thư Nghi cảm thấy rất tốt, tiểu hài tử cần bạn bè, hai người cùng nhau học, sẽ càng dễ tiến bộ.

Tuy nhiên nàng vẫn nói: "Năm nay Gia Hứa năm tuổi, nhiều nhất chỉ có thể học với Tiểu Quai hai năm."

Nam nữ bảy tuổi không ngồi chung mâm, Đại Càn mặc dù thoải mái, nhưng Đường Thư Nghĩ không muốn để lại hậu hoạn. Trường Bình và Dung vương mặc dù sau này có suy nghĩ muốn để Hạ Gia Hứa và Tiểu Quai ở cùng nhau, nhưng lúc này còn không thể nói.

Bọn họ đều biết, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài sẽ không định thân sớm cho hài tử. Đương kim Hoàng thượng và Hoàng hậu chính là ví dụ rất tốt, năm đó Hoàng thượng cũng phải đợi Hoàng hậu rất nhiều năm.

Tiếp theo, Tiêu Tiểu Quai bắt đầu học với Hạ Gia Hứa. Đường Thư Nghi không chỉ dạy bọn họ học chữ, mà còn dạy cho bọn họ rất nhiều chân lý dễ hiểu. Dần dần, Đường Thư Nghi phát hiện Tiêu Tiểu Quai thật sự rất thông minh, không chỉ vừa học liền biết rất nhiều thứ, còn biết học một hiểu ba.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/667.html.]

Mà Hạ Gia Hứa ở phương diện học chữ so với Tiêu Tiểu Quai mà nói, có hơi chút tầm thường. Nhưng Hạ Gia Hứa tứ chi linh hoạt, sức lực rất lớn, rất rõ ràng hài tử này nếu như tập võ sẽ càng tốt hơn.

Đường Thư Nghi nói với Trường Bình về điểm mạnh của Hạ Gia Hứa, sau đó nói: "Ta vẫn luôn cho rằng, con người không phân thông minh ngu ngốc, chẳng qua điểm mạnh không giống nhau mà thôi."

Trường Bình đương nhiên tin tưởng Đường Thư Nghi, chỉ là nàng ta đã bàn bạc với Dung vương, đợi Hạ Gia Hứa hơn bảy tuổi mới tập võ, tập sớm quá không tốt cho sự phát triển của cơ thể.

Mà Tiêu Tiểu Quai và Hạ Gia Hứa đang trong quá trình cùng học, cũng không hoà thuận cho lắm. Đều là người được trong nhà ngàn kiều vạn sủng, ai cũng sẽ không nhường ai, cho dù Hạ Gia Hứa lớn hơn Tiêu Tiểu Quai hai tuổi, nhưng cậu bé vốn dĩ là một hài tử. Tình trạng hai người cùng nhau học tập có thể nói là ngươi đuổi ta chạy, gà bay chó sủa.

Đường Thư Nghi nhìn hai hài tử ở chung, nhưng không can thiệp nhiều. Cứ như vậy lại qua hai năm nữa, Hạ Gia Hứa bắt đầu tập võ, không còn học với Tiêu Tiểu Quai nữa.

Vào ngày rời đi, Hạ Gia Hứa ngượng nghịu đặt một chiếc hộp nhỏ tinh xảo trước mặt Tiêu Tiểu Quai, nhưng Tiêu Tiểu Quai lại hừ một tiếng đẩy nó ra, con bé đang tức giận với Hạ Gia Hứa, bởi vì hôm qua hai người cãi nhau.

Nguyên nhân cãi nhau chính là, hôm qua nhà An Nguyên hầu có yến hội, bọn họ đều đến tham dự. Một đám hài tử chơi đùa với nhau, khi Tiêu Tiểu Quai đang chơi đùa vui vẻ với trưởng tôn của An Nguyên Hầu, Hạ Gia Hứa cứ đòi kéo con bé đi, Tiêu Tiểu Quai không muốn đi, hai người liền giận nhau.

Hai năm qua, hình thức ở chung của hai người là, bởi vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau, khi cãi nhau ai cũng không chịu nhường ai, sau đó Hạ Gia Hứa xin lỗi Tiêu Tiểu Quai. Hôm nay Hạ Gia Hứa cũng đang xin lỗi Tiêu Tiểu Quai.

Thấy Tiêu Tiểu Quai đẩy món quà mình tặng ra, Hạ Gia Hứa mím môi nhỏ lại đẩy chiếc hộp về, Tiêu Tiểu Quai lại đẩy nó ra, Hạ Gia Hứa lại đẩy về, đẩy qua đẩy lại mấy lần, Hạ Gia Hứa vứt hộp đi hừ một tiếng, thu dọn đồ đạc của mình rời đi.

Tiêu Tiểu Quai tức giận một hồi, mở hộp ra, nhìn thấy bên trong là con búp bê tinh xảo, là thứ lần trước bọn họ cùng nhau ra đường, nói thích nhưng không mua. Chơi với búp bê một lúc, con bé hừ một tiếng, từ trong đồ chơi của mình tìm ra thứ Hạ Gia Hứa thích, phái người gửi tới phủ Công chúa. Hai người lại làm hoà.

..........

Sau hai năm học, Tiêu Tiểu Quai đã học xong những từ thường dùng, tiếp theo nên học tập kiến thức hệ thống, Đường Thư Nghi đích thân dạy con bé ba năm.

Vào đông, trận tuyết đầu tiên sau trận tuyết đầu mùa ở Thượng Kinh, Đường Thư Nghi có hứng thú, tập trung người trong nhà đến hoa viên ngắm cảnh ăn lẩu. Mọi người ngồi trong đình, ngắm nhìn những bông tuyết bay lất phất ăn lẩu, đúng là không phải thanh thản một cách bình thường.

Tiêu Ngọc Thần là người thích phong nhã, ăn lẩu xong ngâm một bài thơ về hoa mai trong hoa viên, ai cũng khen ngợi. Tiêu Tiểu Quai dựa vào bên người Tiêu Hoài, nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một hồi, cũng ngâm một bài thơ. Mọi người nghe xong, ai cũng lộ ra kẻ chấn kinh.

Bài thơ này của Tiêu Tiểu Quai so với Tiêu Ngọc Thần thì còn ngây thơ hơn nhiều, nhưng một hài tử tám tuổi lại có thể viết một bài thơ như vậy, đây không phải là thiên tài bình thường.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.