"Chỉ là, Tiểu Quai sau khi vỡ lòng không thể nào ở bên chỗ ngài lâu được." Đường Thư Nghi nói.
Sắc mặt Thái hoàng thái hậu bắt đầu không tốt, Đường Thư Nghi thấy vậy nói: "Tiểu Quai sinh ra trong gia đình như chúng ta, lại được sự sủng ái của ngài. Có ngài bảo vệ, cả đời này của nó càng suôn sẻ tuỳ ý. Nhưng mà, là mẫu thân, thần thiếp không chỉ muốn nó suôn sẻ tuỳ ý, còn muốn cuộc sống của nó càng thêm rộng lớn, càng có ý nghĩa."
Thái hoàng thái hậu im lặng một hồi, sau đó nói: "Là ai gia nghĩ quá đơn giản, Phúc Thuỵ của ta tốt như vậy, nó nên trở nên tài giỏi hơn. Được, ngươi dạy dỗ nó cho tốt, chẳng qua phải thường xuyên để nó đến thăm ai gia."
Đường Thư Nghi vội vàng gật đầu: "Nó ở nhà học năm ngày, lại đến chỗ ngài hai ngày được không?"
Thái hoàng thái hậu mỉm cười: "Cứ như vậy đi."
Đường Thư Nghi: "Vâng."
Đường Thư Nghi lúc đến tay không, lúc rời đi lại mang theo vài xe đồ vật, đương nhiên những thứ đó đều là Thái hoàng thái hậu đưa cho Tiêu Tiểu Quai.
Về đến nhà, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Tiểu Quai đến thư phòng, đặt con bé ngồi lên ghế đẩu cao, hai người ngồi đối diện nhau. Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Tiểu Quai hỏi: "Con bao nhiêu tuổi?"
Đường Thư Nghi gật đầu, trên mặt lộ ra biểu tình kiêu ngạo, "Tiểu Quai nhà ta lớn rồi!"
Tiêu Tiểu Quai vừa nghe mẫu thân nói rằng mình đã lớn rồi, gật mạnh một cái. Con bé cũng cảm thấy mình đã lớn rồi.
"Con lớn rồi, chắc chắn phải làm những chuyện đại hài tử làm, đúng không?" Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Tiểu Quai ưỡn n.g.ự.c nhỏ lên, lại gật mạnh một cái.
Đường Thư Nghi khẳng định ừm một tiếng, sau đó nói: "Đại hài tử biết viết chữ, biết đọc sách, còn hiểu rất nhiều đạo lý. Con biết không?"
Tiêu Tiểu Quai mím môi không nói, con bé không biết.
Đường Thư Nghi lại gần con bé hơn một chút, nhỏ giọng nói: "Không biết đúng không?"
Tiêu Tiểu Quai mím môi gật đầu, Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Học một chút liền biết, mẫu thân dạy con nhé?"
"Giống như ca ca tỷ tỷ." Tiêu Tiểu Quai nói.
Đường Thư Nghi gật đầu: "Con chăm chỉ học tập, có thể giống ca ca tỷ tỷ."
Tiêu Tiểu Quai lại gật đầu thật mạnh, vẻ mặt tràn đầy tự tin. Đường Thư Nghi ôm lấy con bé, "Tiểu Quai giỏi nhất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/665.html.]
Tiêu Tiểu Quai cười khúc khích, Đường Thư Nghi cũng cười, cổ động trước khi học coi như thành công. Nhưng nàng đã vui mừng quá sớm, không lâu sau nàng sẽ phát hiện ra, vấn đề trên người Tiêu Tiểu Quai rất lớn.
Mẫu nữ hai người trò chuyện xong, cùng nhau đến tiểu hoa sảnh. Nhà bếp làm điểm tâm, tiểu nha hoàn mang lên. Sau đó cầm một miếng đưa cho Tiêu Tiểu Quai, "Công chúa người nếm thử, rất ngon."
Tiêu Tiểu Quai cầm lấy cắn một miếng, sau đó bộp một tiếng ném lên người tiểu nha hoàn, "Không ngon chút nào."
Sắc mặt Đường Thư Nghi lập tức lạnh xuống, nàng xua tay để nha hoàn người hầu trong phòng đi xuống, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Tiêu Tiểu Quai, sau đó cầm một miếng điểm tâm ném lên người con bé, "Ta ném điểm tâm lên người con, con cảm thấy thế nào?"
Tiêu Tiểu Quai oa một tiếng khóc lên.
Tiêu Tiểu Quai từ khi hiểu chuyện đến bây giờ, đều được mọi người xung quanh yêu chiều dỗ dành, không có chuyện nào là không theo ý của con bé, tất nhiên là muốn làm gì thì làm đó, về phần chuyện con bé làm là đúng hay sai, con bé tất nhiên không biết.
Bây giờ con bé chỉ biết mẫu thân ném điểm tâm lên người mình, mẫu thân còn trừng mình, mẫu thân không vui. Con bé mở miệng oa một tiếng khóc rống lên, đồng thời còn quan sát biểu tình của Đường Thư Nghi, thấy biểu cảm không chút buông lỏng của nàng, tiếng khóc dần dần trở nên nhỏ hơn.
Đúng lúc này, Tiêu Hoài bước vào phòng. Thấy khuê nữ bảo bối của mình khóc, hắn lập tức bước nhanh tới, "Có chuyện gì vậy?"
Vừa nói hắn vừa cúi xuống muốn bế khuê nữ bảo bối lên, chính vào lúc này hắn cảm thấy một ánh mắt như đao bay về phía mình, hắn liền dừng động tác lại, sau đó nhìn Đường Thư Nghi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tiêu Tiểu Quai càng khóc to hơn, con bé ôm lấy chân Tiêu Hoài, "Cha... Cha.."
Trái tim Tiêu Hoài giống như bị một bàn tay lớn bóp lấy, đau đớn vô cùng. Liếc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Đường Thư Nghi, lại nhìn khuê nữ khóc đến đau xé ruột gan, hắn ngồi xổm xuống nhìn Tiêu Tiểu Quai nói: “Con làm gì sai?"
Tiêu Tiểu Quai nghe hắn nói vậy thì sững sờ, con bé tưởng rằng cha sẽ dỗ dành mình, không nghĩ tới lại không phải, tiếng khóc của con bé càng lớn hơn, nóc nhà như sắp bị con bé xốc lên. Tiêu Hoài dù có đau lòng cũng không thể dỗ dành khuê nữ, đúng là không phải khó chịu một cách bình thường.
Tiêu Tiểu Quai liếc mắt nhìn Đường Thư Nghi, lại nhìn Tiêu Hoài, nghĩ rằng nếu mình tiếp tục khóc, mẫu thân và cha sẽ dỗ dành mình, liền tiếp tục khóc lớn.
Động tác nhỏ của con bé tự nhiên không thoát khỏi mắt Đường Thư Nghi, nàng hừ lạnh một tiếng đi đến bên cạnh ngồi xuống, sau đó cho Tiêu Hoài một ánh mắt. Tiêu Hoài bất lực, kéo bàn tay nhỏ bé đang ôm chân của Tiêu Tiểu Quai ra, đi đến bên cạnh Đường Thư Nghi rồi ngồi xuống, tiếng khóc của Tiêu Tiểu Quai càng lúc càng lớn.
"Có chuyện gì?" Tiêu Hoài hỏi Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi: "Điểm tâm không ngon, ném lên người nha hoàn."
Mặc dù Tiêu Hoài cảm thấy đây là chuyện nhỏ, nhưng hắn cũng biết tiểu hài tử phải dạy từ nhỏ, cũng nhịn xuống không cầu xin cho Tiêu Tiểu Quai. Cứ như vậy, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài ngồi đó uống trà, Tiêu Tiểu Quai đứng khóc một hồi lâu.
Dần dần tiếng khóc của Tiêu Tiêu trở nên nhỏ hơn, nhưng trên mặt vẫn treo vẻ quật cường. Đường Thư Nghi đặt chén trà trong tay lên bàn, sau đó đi đến bên cạnh Tiêu Tiểu Quai, ngồi xổm xuống hỏi con bé: "Vừa rồi ta ném điểm tâm lên người con, con có buồn không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]