Trường Bình quay đầu nhìn bên ngoài, mặt tuyết có người trượt băng, nói: "Ngự hoa viên trong cung có một cái hồ rất to, mùa đông sẽ đóng một lớp băng rất dày. Khi còn nhỏ ta rất thích chơi, vẫn luôn muốn đi lên mặt băng chơi, mẫu phi của ta sợ ta ngã nên không đồng ý. Ta liền đến chỗ phụ hoàng ta cầu xin, phụ hoàng ta chiều ta, liền dẫn ta cùng lên băng chơi..."
Trên mặt nàng lộ ra nụ cười và hoài niệm, khuôn mặt sáng sủa mang theo chút dịu dàng, Dung vương nhìn đến có chút ngơ ngẩn. Tỉnh táo lại, hắn nói: "Xem ra công chúa rất được tiên hoàng sủng ái."
Trường Bình gật đầu: "Vương gia thì sao?"
Dung vương uống thêm một ly rượu nữa, bình đạm nói: "Bổn vương từ nhỏ đã không được sủng ái."
Trường Bình cầm ly lên cụng vào ly của hắn, lại uống cạn rồi nói: "Sinh trong Hoàng gia, cho dù là được sủng ái hay không được sủng ái, đều không thể nào nắm giữ vận mệnh của mình trong tay."
Dung vương cũng ngửa đầu uống hết rượu trong chén, sau đó nói: "Ta thấy công chúa ngược lại sống rất tuỳ ý."
Trường Bình nhìn hắn mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Năm ta mười sáu tuổi, phụ hoàng ta đặt một danh sách trước mặt ta, bảo ta từ bên trong chọn ra một người làm phò mã. Lúc đó ta hỏi phụ hoàng, nhất thiết cần phải chọn trong bọn họ sao? Nếu như bọn họ đều không tốt thì sao?"
Nói đến đây, nàng mỉm cười một chút, trong nụ cười có chút cay đắng, sau đó nàng lại nói: "Phụ hoàng nói đó đều là những người ông ấy ngàn tuyển vạn tuyển, sẽ không có người không tốt. Cho dù sau này bọn họ có gì không tốt, ông ấy cũng sẽ không để ta chịu oan ức. Sau đó ta từ bên trong chọn ra một người tướng mạo chuyện nhà đều tốt mà gả. Là gả, không phải tuyển phò mã."
Nói xong nàng cũng bắt đầu im lặng, bầu không khí trong phòng có chút ngột ngạt. Dung vương có thể từ một Hoàng tử không được sủng ái trở thành thân vương nắm giữ binh quyền trong tay, cuối cùng lại vì tướng sĩ địch quốc mà mở cổng thành, một người như vậy tất nhiên sẽ không mềm lòng.
Nhưng nhìn Thường Bình lúc nào cũng khoa trương bừa bãi, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn, trái tim hắn không khỏi rung động trong phút chốc, hắn hỏi: "Sau đó thì sao"
Trường Bình quay đầu nhìn hắn, mỉm cười: "Sau đó à, vị phò mã mà ta chọn mặt ngoài là quân tử đoan trang, thật ra là kẻ tham hoan háo sắc. Chúng ta thành thân không bao lâu liền bị ta phát hiện hắn có ra vào thanh lâu, còn bị nhiễm bệnh."
Cười chế giễu một chút, nàng lại nói: "Đương nhiên ta không nhịn được, nói với phụ hoàng ta muốn hoà ly. Nhưng đồng thời, phụ thân của vị phò mã kia khóc lóc trước mặt phụ hoàng ta cầu xin không hoà ly, sau đó phụ hoàng ta đồng ý với lời cầu xin của ông ta.”
“Phụ hoàng ta nói với ta, nhà bọn họ là công thần, không thể làm lạnh lòng công thần. Trừ việc hoà ly, ông ấy cái gì cũng đồng ý với ta, ta vẫn phải đợi đến khi tên kia c.h.ế.t mới được tự do. Chẳng qua vận mệnh ta tốt, hắn ta bệnh nặng nhưng lại không lây cho ta nửa phần, hơn một năm sau hắn liền chết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/652.html.]
Cho nên sau đó, nàng chuyển đến phủ Công chúa nuôi nam sủng, tiên hoàng cũng mắt nhắm mắt mở.
Dung vương thở dài, cầm bình rượu lên rót cho nàng một ly, "Công chúa bây giờ cũng là khổ tận cam lai."
Trường Bình mỉm cười: "Thật ra nghĩ lại, hắn ta cũng không chạm vào ta hai năm. Ta dùng hai năm để đổi lấy gần một đời tự do, rất đáng giá."
Hai người ngươi đến ta đi vừa uống vừa nói chuyện, cuối cùng đều say. Lại cụng một ly rượu, Dung vương ánh mắt say mèm nhìn Trường Bình nói: "Bổn vương biết, có rất nhiều người mắng bổn vương là gian nịnh, là kẻ bán nước, bổn vương không quan tâm."
Trường Bình cũng dùng ánh mắt say mèm nhìn hắn, "Người mắng ngươi mới không phải người tốt, lão quốc vương của Nhu Lợi kia ngu đần tàn bạo, nhân dân bách tính lầm than, ngươi làm đúng."
Dung vương bị những gì nàng nói làm cho cảm động, đột nhiên nắm lấy tay Trường Bình nói: "Vẫn là công chúa ngươi hiểu ta, ngươi không biết, bọn họ chỉ vào mũi bổn vương mắng, bổn vương có khổ trong lòng!"
Nói rồi hắn tựa trán lên bàn tay Trường Bình mà khóc, bắt đầu từ khoảnh khắc hắn mở cổng thành cho Tiêu Hoài, hắn đã trở thành tội nhân của Nhu Lợi quốc. Nhưng nếu hắn không mở cổng thành cho Tiêu Hoài, sớm muộn gì Tiêu Hoài cũng sẽ tấn công vào, chiến tranh càng kéo dài, bách tính càng giằng co trong đau khổ.
Nhưng có mấy người nói hắn tốt chứ?
Trường Bình vốn đã mơ mơ hồ hồ, nhìn thấy Dung vương nắm tay mình khóc như một hài tử, giơ tay kia lên vỗ vỗ đầu hắn nói: "Ngươi làm đúng, quan tâm bọn họ nói làm gì chứ."
Dung vương ngẩng đầu lên, trên mặt còn vương nước mắt nhìn Trường Bình, "Công chúa nàng hiểu ta."
Trường Bình mơ mơ hồ hồ gật đầu, lúc này Dung vương trong mắt nàng ta có chút run rẩy. Mà Trường Bình trong mắt Dung vương vừa xinh đẹp lại dịu dàng, hắn bất giác vuốt ve gò má của nàng, tay chạm vào một mảnh mềm mại, khiến hắn thích không nỡ rời.
Trường Bình không nhúc nhích, ánh mắt say mèm của nàng nhìn Dung vương gần trong tầm tay, trưởng thành trầm ổn khuôn mặt tiêu soái, khác với những nam tử lúc trước kia của nàng, trong lòng không hiểu sao có chút hỗn loạn. Mà chính vào lúc này, khuôn mặt của Dung vương càng ngày càng gần nàng, sau đó đôi môi của hai người dán chặt vào nhau.
Trường Bình trước giờ luôn là một người tuỳ tâm, đừng nói bây giờ nàng say, cho dù không say, có cảm giác nàng cũng sẽ không từ chối, cho nên giờ khắc này nàng liền vòng tay qua ôm cổ của hắn.....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]