Trên mặt Đường Quang Nhân mang theo ý chột dạ, ông ta hừ mạnh một tiếng: "Được lắm, được lắm, mày giỏi lắm, về sau cho dù có c.h.ế.t tao cũng không qua tâm đến mày."
"Được.” Đường Thư Nghi nói, giọng điệu vẫn thờ ơ.
"Hừ!"
Đường Quảng Nhân hừ mạnh một tiếng rồi sải bước rời đi, người phụ nữ kia thấy vậy liền vội vàng theo sau. Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, Đường Thư Nghi thở dài một tiếng. Hàn Dung nhất thời cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, liền nói đến chuyện khác, chuyển sự chú ý của cô.
Hai người lại nói chuyện một lúc, Hàn Dung rời đi, dì Ngô ở lại chăm sóc Đường Thư Nghi. Cô ở trong phòng bệnh VIP, là phòng một khách một ngủ. Dì Ngô giúp Đường Thư Nghi ăn canh gà, lại bảo y tá rút kim ra, sau đó đi ra phòng khách bên ngoài.
Đường Thư Nghi có không gian riêng biệt, trong đầu bắt đầu chải chuốt những ký ức thuộc về Đường Thư Nghi lúc trước. Sau khi chải kỹ, cô từ đáy lòng bội phục cô gái này. Mạnh mẽ, thông minh, chăm chỉ, so với cô, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, cha mẹ anh trai yêu chiều, sau khi kết hôn lại được chồng yêu thương bảo vệ, giống như một bông hoa trồng trong nhà kính, nắng không đến chân mưa không đến mặt.
Cho nên sau khi Tiêu Hoài chết, cô mờ mịt không biết nên làm gì, cả ngày chìm trong sự bi thương của chính mình, không gánh vác trách nhiệm của một vị mẫu thân nên gánh vác.
Nghĩ đến sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622487/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.