Chương trước
Chương sau
Lam Phi Bạch đi làm không bao lâu, Lam nhị tiểu thư đến, đầu tiên là thỉnh an Lam lão phu nhân, sau đó nói: "Nghe nói Tam muội muội thân thể không được khoẻ, vừa hay cháu về nhà, muốn qua thăm muội ấy."

Lam lão phu nhân biết Lam Thư Ngữ ghen tị Lam Thư Dĩnh gả vào nhà tốt, bây giờ nếu Lam Thư Dĩnh xuất hiện trước mặt Lam Thư Ngữ, nhất định sẽ bị kích động không nhỏ, cho nên liền từ chối: "Thân thể cháu cũng yếu ớt, đừng để nó lây bệnh cho cháu, lát nữa ta nói với nó một tiếng là được rồi."

Lam Thư Dĩnh liếc nhìn Lam phu nhân, nhận được ra hiệu của nàng ấy, vẻ mặt lo lắng nói: “Vậy cũng được, chỉ là cháu mang theo vài vị thuốc quý tới, phái người đưa cho Tam muội muội vậy, mong sao giúp ích cho bệnh tình của Tam muội muội."

Nói rồi nàng ấy vẫy vẫy tay, một tiểu nha hoàn bước vào, nàng ấy đưa vài hộp tinh xảo cho tiểu nha hoàn. Tiểu nha hoàn kia nhận được đồ vật xong lập tức rời đi, Lam lão phu nhân muốn ngăn cản cũng không biết nên ngăn cản như thế nào.

Đây cũng chính là nguyên nhân bà ấy không thích nhi tức phụ, rõ ràng biết nàng ấy đang tính kế, nhưng lại không sao phá được bày bố của nàng ấy.

Sắc mặt Lam lão phu nhân không được tốt, Lam phu nhân và Lam Thư Dĩnh lại nói chuyện với bà ấy một lúc rồi cáo từ rời đi, mọi chuyện đã xong xuôi, tất nhiên không cần nhìn sắc mặt của người khác.

Ra khỏi viện của Lam lão phu nhân, Lam Thư Dĩnh nhỏ giọng nói với Lam phu nhân: "Hôm qua Dung thị khóc lóc cầu xin trước phủ Định Quốc Công, có rất nhiều người nhìn thấy. Em chồng nhà con nghe nói Lam Thư Ngữ muốn làm thiếp của Tiêu thế tử, tức giận đến mức quăng vỡ mấy chén trà."

Lam phu nhân khịt mũi: "Nam tử đẹp trai cũng là mối hoạ."

Lam Thư Dĩnh không tiếp lời nàng ấy, nghĩ đến lúc đầu, thành Thượng Kinh có bao nhiêu quý nữ tiểu thư muốn gả cho Tiêu thế tử chứ, chỉ là có người tự mình biết mình, có người chấp mê bất ngộ mà thôi.

Nghĩ đến lúc đầu nàng ấy cũng từng mơ tưởng được gả cho Tiêu thế tử, chỉ là nàng ấy biết mình không có số mệnh đó. Nàng ấy chỉ hy vọng Tiêu thế tử không nạp thiếp giống như phụ thân hắn, để hình tượng hoàn mỹ của hắn mãi mãi được gìn giữ.

........

Sau khi mẫu nữ hai người Lâm phu nhân rời đi, Lam lão phu nhân thở dài một hơi, "Mặc dù ta đối xử hơi tốt một chút với Uyển Như và Thư Ngữ, nhưng trước giờ chưa từng bạc đãi nàng ấy, mà nàng ấy lại dùng trăm ngàn thủ đoạn đối phó ta."

Ma ma đứng bên người bà ấy nghe vậy, nhịn không được nói đỡ cho Lam phu nhân: "Phu nhân cũng có cái khó của ngài ấy."

Lam lão phu nhân hừ một tiếng "Nam nhân nhà ai không tam thê tứ thiếp?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/601.html.]

Ma ma không nói nữa, lúc này rèm cửa được vén lên, Dung di nương đỡ Lam Thư Ngữ bước vào. Không đợi Lam lão phu nhân lên tiếng, hai người đã quỳ xuống trước mặt bà ấy, Lam Thư Ngữ vừa khóc vừa nói: "Tổ mẫu, ngài đồng ý cho cháu đi."

Lam lão phu nhân thấy nàng ta gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, cả người lung lay sắp đổ, vẻ mặt hiện lên vẻ đau lòng. Bà ấy đứng dậy đi đến bên cạnh Lam Thư Ngữ, cúi xuống đỡ nàng ta dậy, nhưng Lam Thư Ngữ quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỡ chảy đầy nước mắt lên nhìn bà ấy, nói:

"Tổ mẫu, cháu biết cháu là thứ nữ, thân phận không so được đích nữ, nhưng đây cũng không phải thứ cháu muốn!"

Câu này lại khiến Lam lão phu nhân cảm thấy đau khổ, lúc đó bà ấy muốn Lam Phi Bạch cưới Dung di nương làm chính thất, nhưng phụ thân của Lam Phi Bạch - lão Lam đại nhân không đồng ý, cuối cùng chỉ có thể để nàng ta làm thiếp.

Cũng vì vậy, những năm này Dung di nương mặc dù làm thiếp nhưng có một vài đãi ngộ lại không thua gì chính thất. Thậm chí sự chiều chuộng của bà ấy với Lâm Thư Ngữ vượt xa Lâm Thư Dĩnh rất nhiều.

Cho nên bà ấy cũng cảm thấy, Lam Thư Ngữ nên làm đích nữ. Bà ấy đã từng muốn để Lam Thư Ngữ dưới danh nghĩa của Lam phu nhân, nhưng Lam phu nhân đã dùng thủ đoạn, khiến Lam Thư Ngữ sống c.h.ế.t không đồng ý, mọi chuyện cứ vậy mà qua đi.

"Dì," Dung di nương cũng khóc lên, "Ngài đồng ý với Thư Ngữ đi, chỉ cần ngài và biểu ca mở miệng, Định Quốc Công phu nhân sẽ không từ chối."

Về phần Giai Ninh quận chúa, Định Quốc Công phu nhân là mẹ chồng nạp thiếp cho nhi tử, nhi tức phụ thành hôn một năm không mang thai, căn bản không có lý do gì để từ chối.

"Đứng dậy trước đi."

Lam lão phu nhân bảo nha hoàn đỡ hai người dậy, sau đó nhìn Dung di nương nói: "Con không ra ngoài không biết chuyện giao thiệp, Định Quốc Công phu nhân không dễ nói chuyện như lời đồn. Đừng quên, nàng không chỉ là Định Quốc Công phu nhân, mà còn là đế sư. Phong cách hành sự tác phong của nàng khác những phu nhân nội trạch bình thường."

"Nhưng chuyện đã như vậy, bên ngoài chắc chắn đã có tin đồn, Thư Ngữ chỉ có thể gả cho Tiêu thế tử!" Dung di nương nói.

"Nhưng làm thiếp của người ta nào có dễ dàng dàng được chứ," Lam lão phu nhân nói: "Con có ta và Phi Bạch chăm sóc, mấy năm nay mới có thể sống cuộc sống êm đềm như vậy."

Dung di nương dùng khăn tay lau nước mắt, nói: "Nhưng Thư Ngữ không phải tiểu thư nhà bình thường, phụ thân nó là đại quan nhị phẩm, nó còn được ngài yêu thương, Tiêu thế tử cũng vì mặt mũi của biểu ca mà chăm sóc nó nhiều hơn."

“Về phần Giai Ninh quận chúa, mặc dù nàng ấy là quận chúa, nhưng trong tay Đoan thân vương không có quyền thế, còn là công tử bột, hắn ta còn không bằng biểu ca. Tiêu thế tử và Định Quốc Công nhất định sẽ biết, ai mới là người hữu dụng với bọn họ."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.