Thúy Vân lên tiếng đi ra ngoài, Đường Thư Nghi lại coi sổ sách cùng Tiêu Ngọc Châu trong chốc lát rồi mới đi gặp Trần đại phu nhân. Vào phòng tiếp khách, không chỉ có Trần đại phu nhân đang ở đó mà còn có cả Trần Ngũ tiểu tỷ.
Hàn huyên được vài câu, Trần đại phu nhân khen Tiêu Ngọc Châu vài câu, sau đó đề nghị cho Tiêu Ngọc Châu và Trần Ngũ tiểu tỷ cùng nhau ra ngoài chơi đùa. Đường Thư Nghi không từ chối, Tiêu Ngọc Châu lập tức cười dẫn theo Trần Ngũ tiểu tỷ ra ngoài.
Trong phòng hiện tại chỉ còn lại hai người, Trần đại phu nhân lại nói chuyện phiếm thêm vài câu, sau đó nói: "Thái phi nhà chúng ta thường xuyên nói với chúng ta, nữ tử ấy à, thì nên có một hai người bằng hữu tin tưởng lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, nếu không ngày qua ngày nhất định sẽ vô cùng gian nan."
Đại khái Đường Thư Nghi hôm nay đã biết nàng ta đến đây để làm gì, nhưng nàng chỉ cười chứ không đáp lại.
Trần đại phu nhân thấy thế, tay gắt gao nắm chặt khăn tay, lại nói: "Quốc công phu nhân tài giỏi, một tay ngài dạy bảo Khang Nhạc quận chúa, tất nhiên đất thiêng sinh hiền tài. Ta thường xuyên nói với Thụy tỷ nhi, nếu về sau có thể tương giao cùng Khang Nhạc quận chúa, chắc chắn chuyện quan trọng gì cũng phải nghe theo Khang Nhạc quận chúa."
Ý tứ lời này đã vô cùng rõ ràng, hôm nay nàng ta đến đây là để quy phục, nói về sau nữ nhi nhà nàng ta tiếng cung, mọi chuyện sẽ lấy Tiêu Ngọc Châu làm đầu.
Đường Thư Nghi uống một ngụm trà, sau đó nói: "Thân thể lão thái thái nhà ngươi thế nào rồi?"
Trần đại phu nhân sửng sốt một cái, sau đó nói: "Tốt, tốt lắm."
Đường Thư Nghi cười nói với nàng ta về việc nhà, nhất thời Trần đại phu nhân không biết nàng có ý gì, đành phải tiếp lời nàng nói.
Bên ngoài, Tiêu Ngọc Châu và Trần Ngũ tiểu tỷ vừa đi dạo trong vườn hoa vừa tán gẫu. Trần Ngũ tiểu tỷ bày ra bộ dáng tư thái kính cẩn nghe lời, nhưng đề tài luôn dẫn lên người Lý Cảnh Tập. Nhưng Tiêu Ngọc Châu vẫn luôn không tiếp lời của nàng ta, chỉ nói vài chuyện không đâu tán gẫu cùng nàng ta.
Cuối cùng Trần đại phu nhân và Trần Ngũ tiểu tỷ mơ mơ hồ hồ rời đi.
Trên triều đình, lại có đại thần dâng tấu nói chuyện Hoàng thượng nên tuyển tú, Lý Cảnh Tập nghe xong thì chỉ cười thản nhiên: "Trẫm đã biết."
Đại thần dâng tấu kia cũng coi như có mắt nhìn, không tiếp tục nhằm vào chuyện này mà thao thao bất tuyệt, cũng không dùng cách nói nhất định phải làm. Hạ triểu, Tiêu Hoài tính trực tiếp về nhà, nhưng vừa tới cửa cung đã bị Trần gia gia chủ đương nhiệm Trần Thái Nhiên cản lại.
Chỉ thấy ông ta cung kính hành lễ: "Hạ quan gặp qua Định quốc công."
Tiêu Hoài tạm dừng cước bộ, nhìn thấy ông ta thì thản nhiên ừ một tiếng. Trần Thái Nhiên cong lưng nói: "Hạ quan muốn hỏi một câu, không biết Định quốc công có ý kiến gì về chuyện Hoàng thượng tuyển tú không?"
Tiêu Hoài nhìn ông ta như một kẻ ngốc, con tốt thí này muốn c.h.ế.t lắm rồi à!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/580.html.]
"Hôn sự của Hoàng thượng là chuyện của Hoàng gia, ta không xen vào." Hắn nói.
Trần Thái Nhiên cảm thấy con người Tiêu Hoài quá dối trá, ngươi muốn nữ nhi của ngươi làm Hoàng hậu thì có thể! Nhưng ngươi không thể bởi vì nữ nhi của ngươi còn nhỏ, hiện tại không thể vào cung mà không cho nữ tử khác tiến cung hầu hạ Hoàng thượng chứ!
Ông ta nở nụ cười rồi nói: "Hoàng thượng là vua một nước, hôn sự của Hoàng thượng chính là quốc sự."
Tiêu Hoài thật không ngờ ông ta tiến được một tấc lại muốn lên thêm một thước, hai mắt ông ta híp lại, nói: "Dù hôn sự của Hoàng thượng là quốc sự hay là gia sự thì ngươi vẫn lên đi tìm Lễ bộ mà nói, bổn soái không xen vào."
Nói xong, hắn cất bước đi về phía con ngựa của mình, Trần Thái Nhiên đi theo ở phía sau, khom lưng lại nói: "Hoàng thượng và lệnh ái..."
"Ba!"
"A..."
Tiêu Hoài giơ roi thúc ngựa đánh lên mặt Trần Thái Nhiên một cái, trong nháy mắt, trên mặt Trần Thái Nhiên xuất hiện một vết xước thật sâu. Sau đó hắn quay người leo lên ngựa, từ trên cao nhìn xuống Trần Thái Nhiên, nói: "Vốn muốn cho con tốt thí như ngươi sống được thêm mấy ngày, nhưng không ngờ ngươi muốn c.h.ế.t sớm như vậy, thế thì bổn soái sẽ thành toàn cho ngươi."
Nói xong, hắn vung roi thúc ngựa nghênh ngang rời đi. Phía sau, Trần Thái Nhiên ôm vết thương đang chảy m.á.u trên mặt, mặt đau mà đầu óc cũng choáng váng. Tiêu Hoài vừa nói gì, hầu như ông ta không nghe rõ, nhưng ba chữ con tốt thí, ông ta nghe được rõ ràng.
Hạ nhân Trần gia thấy Tiêu Hoài đã đi xa, vội vàng chạy tới đỡ ông ta lên xe ngựa.
Trần Thái Nhiên ngồi trong xe ngựa, tuỳ tùng hoảng loạn lau chùi vết thương cho ông ta, nhưng vết thương quá sâu, m.á.u vừa bị lau đi lại lập tức chảy ra. Mà Trần Thái Nhiên đau đớn đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, giờ khắc này ông ta thật sự hối hận, lẽ ra ông ta không nên ngăn cản Định Quốc Công nói chuyện.
Có người nói với ông ta, đừng nhìn Định Quốc Công quyền thế ngất trời, nhưng làm người rất hiền hoà, hơn nữa rất biết nói lý lẽ. Sau khi hắn khống chế Thượng Kinh, chỉ ra tay với phế đế chứ không làm khó người khác, đó chính là ví dụ tốt nhất. Ông ta chính là sau khi nghe những lời như vậy, hôm nay mới đánh bạo đến chạy đến bên người Định Quốc Công.
Những ba từ "một con tốt" lại xuất hiện trong tâm trí ông ta, ông ta nhận ra chính mình thực sự bị người lợi dụng.
Xe ngựa đi một lát liền đến Trần phủ, ông ta được hạ nhân khiêng vào phủ. Người Trần gia nghe tin ông ta bị đánh, tất cả đều vội vàng chạy đến xem, nhất thời trong viện ông ta loạn như cào cào. Đợi đại phu băng bó cho ông ta xong, đầu óc ông ta mới hoạt động trở lại.
Đuổi những người khác đi, ông ta giữ Trần đại phu nhân ở lại, hỏi: "Hôm nay nàng gặp Định Quốc Công phu nhân, thế nào rồi?"
Lão phu lão thê, Trần đại phu nhân vẫn rất lo lắng cho ông ta, không trả lời câu hỏi của ông ta mà nói: "Lão gia, chàng thế nào rồi? Định Quốc Công ra tay cũng quá tàn nhẫn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]