Triệu đại nhân và Ngưu đại nhân và những người khác, vẻ mặt lại không dễ nhìn. Theo bọn họ, Đường Thư Nghi là một nữ tử, cho dù có tài hỏi, cũng không nên khoe khoang ra ngoài. Nữ tử nên ở nhà giúp chồng dạy con.
"Tu tâm là gì?" Triệu đại nhân lại hỏi.
Đường Thư Nghi nhìn ông ta mỉm cười: "Tu tâm trước tiên phải tự hỏi lòng mình, sau đó mới tu dưỡng. Cả đời người luôn sẽ có lúc gặp phải thăng trầm nhấp nhô, lúc đó sẽ oán hận, sẽ sa vào bi thương, nhưng đó cũng chỉ là chuyện dễ hiểu được. Lúc đó chuyện nên làm nhất, là hỏi nội tâm của mình, vì sao muốn như vậy…”
Nàng đứng trước một trăm quan, trầm ổn giảng giải hiểu biết của mình về tu tâm. Cho dù là hàng ngũ của Triệu đại nhân cảm thấy nữ tử vô năng chính là đức, cũng không thể không thừa nhân nàng giảng giải quá xuất sắc.
Cuối cùng liền nghe nàng nói: "Tự tri giả trí, tự thắng giả dũng, tự bạo giả khí, tự cường giả thành[1], nội tâm mạnh mẽ thì không gì sợ hãi. Đường Thư Nghi ta mặc dù còn chưa đến mức không sợ gì cả, nhưng chuyện làm quan làm đế sư, ta không sợ thứ gì."
[1] Tự biết mình là thông minh, thắng mình mới là mạnh, phẫn nộ chỉ hại mình, tự cường mới thành công.
Câu nói cuối cùng, nàng nói một cách hiên ngang hữu lực, đồng thời ánh mắt nhàn nhạt nhìn Triệu đại nhân. Ánh mắt Triệu Thần có chút lảng tránh, ông ta hừ mạnh một tiếng nói: "Không phải nữ tử nào cũng giống như ngươi."
Đường Thư Nghi: "Cũng không phải tất cả nam nhân đều như Triệu đại nhân thông thạo thi cơ, có thể khoa cử vào triều làm quan."
Triệu đại nhân cứng đờ mặt không nói nữa, Lý Cảnh Tập ngồi bên trên cười lớn nói: "Các vị đại nhân, cảm thấy học thức của lão sư của trẫm thế nào?"
Các đại thần vẫn nhất thời không thể chấp nhận một nữ tử làm đế sư, cho nên nhất thời không có ai trả lời Hoàng đế. Lúc này một giọng nói vang lên: "Đường đại nhân học thức uyên bác."
Mọi người nghe được âm thanh này, không khỏi tỏ vẻ cạn lời. Định Quốc Công, Thượng Kinh đều truyền ngươi sợ tức phụ, ngươi không thể thu liễm lại một chút sao.
"Đường đai nhân tài trí nhanh nhẹn, xuất khẩu thành văn, xứng danh thiên tài." Giọng nói của Tề Lương Sinh cũng vang lên.
Tiêu Hoài quay đầu lại liếc nhẹ nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy, Tề Lương Sinh dường như đối đãi với phu nhân nhà mình rất khác biệt!
"Nếu đã như vậy, sư phụ của trẫm làm đế sư là danh xứng với thực." Giọng nói của Lý Cảnh Tập tràn đầy vui mừng, sau đó hắn nói: "Nếu không có chuyện gì, bãi triều đi."
Hắn đứng dậy rời đi, các đại thần hành lễ xong cũng lần lượt rời đi. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đi cùng nhau, không lâu sau Đường Thư Bạch đi đến bên cạnh hai người, Tề Lương Sinh cũng đi theo.
Đường Thư Bạch nhìn Đường Thư Nghi nói: "Hôm qua phụ thân khiển trách ta một trận, nói ta không bằng muội. Vinh quang của Đường gia đều dựa vào nữ nhi của ông ấy."
Đường Thư Nghi: "........"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/564.html.]
Nàng có thể nói gì.
Đường Thư Bạch lại nói: "Lát nữa muội về nhà một chuyến, lão gia tử rất mong muội về."
Đường Thư Nghi vỗ vỗ cánh tay hắn, "Ta tận lực nói vài lời hay ý đẹp cho huynh."
Đường Thư Bạch vẻ mặt cạn lời, sau đó nhìn Tiêu Hoài nói: "Cẩn thận suy nghĩ, cuộc sống của ngươi cũng không dễ gì."
Tiêu Hoài liếc mắt nhìn hắn, "Ta vui ở trong đó."
Đường Thư Nghi cười lớn, Đường Thư Bạch thở dài, kéo Tề Lương Sinh nói: "Đi thôi, chúng ta uống rượu, mượn rượu giải sầu."
Đường Thư Bạch kéo người rời đi, Tiêu Hoài đứng phía sau nhìn bóng lưng Tề Lương Sinh thật sâu. Lúc này, Đường Thư Nghi vỗ vỗ hắn: "Đi thôi!"
Tiêu Hoài ừm một tiếng, phu thê hai người cùng nhau về nhà. Mà cũng không lâu sau, chuyện Đường Thư Nghi được phong làm đế sư đã truyền khắp thành Thượng Kinh.
Chuyện này có nhiều ý kiến trái chiều, thậm chí một số nữ nhân cũng cảm thấy Đường Thư Nghi quá phô trương, là nữ nhân cho dù có tài giỏi cũng không nên xuất đầu lộ diện như vậy, càng không nên vào triều làm quan.
Còn danh tiếng Định Quốc Công sợ tức phụ, lần này coi như đóng chắc.
Hội thi có ba đợt thi, mỗi đợt ba ngày, mỗi đợt thi cách nhau một ngày. Ngày hôm sau, Tiêu Ngọc Thần lại phải đi thi, cả nhà từ sáng sớm lại tiễn hắn đến trường thi. Đợi sau khi hắn vào trường thi, Đường Thư Nghi trực tiếp vào Hoàng cung.
Thân là đế sư, mặc dù không phải lên triều sớm nhưng vẫn phải gánh vác trách nhiệm mà một đế sư nên làm. Cứ cách vài ngày, nàng đều phải vào cung giảng bài cho Hoàng đế, đặc biệt là bây giờ Hoàng đế còn trẻ, là lúc phải học tập.
Sau khi Đường Thư Nghi đến cung, trước tiên đến hậu cung thỉnh an Thái hoàng thái hậu. Thái hoàng thái hậu gặp nàng thì vô cùng vui vẻ, kéo nàng trò chuyện một lúc, hỏi về ba huynh muội một lượt. Đường Thư Nghi còn tri kỷ mà nói cho bà ấy nghe tình hình của Tiêu Hoài. Làm mẫu thân tất nhiên nhớ đến nhi tử mình.
Hai người nói chuyện một lúc, Đường Thư Nghi đứng dậy cáo từ. Thái hoàng thái hậu biết nàng có việc phải làm, cũng không giữ nàng ở lại lâu.
Ra khỏi Từ Ninh cung của Thái hoàng thái hậu, Đường Thư Nghi đi thẳng đến ngự thư phòng. Khi đi ngang qua ngự hoa viên, Lương quý phi đi từ một hòn non bộ đi ra, chặn đường của nàng: "Đường đại nhân xin dừng bước."
Đường Thư Nghi dừng lại nhìn nàng ta, không hành lễ cũng không gọi tên, bây giờ nàng ta không còn là quý phi nữa, Đường Thư Nghi nhất thời không nghĩ ra nên xưng hô với nàng ta như thế nào.
"Lúc trước còn phải gọi ngài là Định Quốc Công phu nhân, chớp mắt đã phải gọi ngài là Đường đại nhân rồi." Lương quý phi nhìn Đường Thư Nghi mỉm cười: "Nếu như biết Đường đại nhân có tài năng như vậy, có lẽ ta sẽ không nhà tan cửa nát."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]