Tiêu Hoài lại nói: "Cho dù chính ngươi tin là vậy, tiên hoàng sẽ tin sao? Lúc đầu tiên hoàng đã hạ di chỉ như thế nào? Tiên hoàng bảo ngươi đối đãi với Tiêu Dao Vương như thế nào? Lý Thừa Ý, thật sự yên lòng yên dạ như vậy sao?"
"Ngươi.... Làm sao ngươi biết di chỉ của tiên hoàng?"
Hoàng đế kinh hãi nhìn Tiêu Hoài, nhận ra mình đã nói sai, y chỉ vào Tiêu Hoài và hét lớn: "Ngươi ngậm m.á.u phun người, ta không g.i.ế.c Lục đệ của ta, ta và Lục đệ tình như thủ túc. Sau khi hắn chết, ta chăm sóc mẫu phi của hắn, ta đưa nhi tử của ta quá kế cho hắn."
"Ta và Lục đệ huynh đệ tình thâm, ta không g.i.ế.c hắn, ta không g.i.ế.c hắn....."
Nói đến cuối cùng, giọng nói của Hoàng đế càng lúc càng thấp, cuối cùng khóc lên: "Không phải ta chỉ mới có ý định g.i.ế.c ngươi thôi sao, ta đã nói sẽ cho ban cho ngươi kim bài miễn tử, tại sao ngươi cứ quấn lấy ta không buông? Phụ thân ngươi và tiên hoàng cùng đánh giang sơn, bọn họ tình như thủ túc, ngươi đối xử với ta như vậy, ngươi làm sao ăn nói với phụ thân ngươi, làm sao ăn nói với tiên hoàng?"
Tiêu Hoài không chút để tâm đến y, lùi về sau một bước nói: "Yêu cầu của ta, viết chiếu nhận tội, tự phế chính mình. Nếu không, ta sẽ công bố những chuyện ngươi đã làm cho mọi người biết, sau đó phế ngươi."
"Ngươi dựa vào cái gì mà phế ta?" Hoàng đế đột nhiên lại có tinh thần, y chỉ vào Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622391/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.