Tào đại phu nhân nghe nàng ta nói như vậy thì yên tâm, tiểu cô tử gả ra ngoài, có thể sống tốt ở nhà chồng nàng ấy cũng có thể đỡ lo, nếu không mỗi ngày chạy về nương gia khóc lóc.
Tào đại phu nhân rời đi, Tào thị trở về viện, chờ Nhậm Kiến Thụ đến tìm nàng ta tính sổ. Chỉ là, hôm nay ngược lại xem xem, là ai tính sổ với ai.
Quả nhiên, nàng ta vừa ngồi xuống, Nhậm Kiến Thụ đã mang vẻ mặt không vui đến. Chỉ có điều Nhậm Kiến Thụ không tức giận, mà hỏi: "Hôm nay ngươi đi đâu?"
"Có chuyện phải ra ngoài." Tào thị trả lời.
"Chuyện gì?" Nhậm Kiến Thụ hỏi.
Tào thị: "Không phải chuyện quan trọng."
Nhậm Kiến Thụ nheo mắt lại, hắn ta cảm thấy hôm nay Tào thị thay đổi quá nhiều, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng Tào thị không nói ra, cho dù hắn ta có truy hỏi thế nào cũng vô ích.
Nghĩ xong hắn ta nói: "Hôm nay thọ đản của mẫu thân, ngươi lại không có mặt, mẫu thân tất nhiên tức giận, làm ra chút chuyện hồ đồ ngươi cũng đừng để ở trong lòng."
Tào thị quay đầu nhìn Nhậm Kiến Thụ, nam nhân khoảng ba mươi tuổi, nho nhã tuấn tú. Thật ra tướng mạo của hắn ta tốt hơn Đoan thân vương hai phần, nhưng nam nhân này cũng chỉ có túi da tạm được mà thôi, ở các khía cạnh khác thật sự không so được với Đoan thân vương.
"Đều là người một nhà ta sẽ không để trong lòng." Tào thị nói: "Nhưng Kỷ thị phải được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622358/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.