Tào thị lúc này vừa hoảng lại tức giận, tướng mạo vốn dĩ không tồi, giờ khắc này méo mó đến mức không thể nhìn thẳng.
"Giai... Tại sao Giai Ninh quận chúa lại đột nhiên mời ta uống trà?” Tào thị không cam tâm hỏi, nàng ta vẫn hy vọng xa vời rằng Giai Ninh quận chúa không biết chuyện giữa nàng ta và Đoan thân vương.
Nhưng lại nghe Xuân Khê nói: "Vì cái gì chẳng lẽ phu nhân không biết sao?"
Xuân Khê không muốn nói chuyện nhiều với nàng ta, lại nói: "Quận chúa nhà ta nói, hy vọng phu nhân đến lúc đó có thể đến đúng giờ, nếu không xảy ra hậu quả gì, chỉ có thể một mình phu nhân ngài gánh vác. Còn có, quận chúa nhà ta cũng không hy vọng Vương gia biết chuyện này, nếu không hậu quả cũng sẽ như vậy."
"Nô tỳ còn phải quay lại phụng mệnh, cáo từ trước."
Nói xong nàng ấy xoay người rời đi, cả người Tào thị gục xuống ghế gấm. Nàng ta có thể nào cũng không nghĩ tới, Giai Ninh quận chúa thế mà lại biết chuyện của nàng ta và Đoan thân vương. Những gì nàng ta với Đoan thân vương làm có thể nói là bí mật đến không thể nào bí mật hơn, làm sao Giai Ninh quận chúa lại biết?
Giai Ninh quận chúa biết, vậy còn có ai khác biết không? Tào thị sợ tới mức cả người phát run. Nàng ta lập tức muốn tìm Đoan thân vương bàn ý tưởng, hoặc là để Đoan thân vương quản giáo Giai Ninh quận chúa. Nhưng nàng ta không dám!
Nàng ta không thể tưởng tượng được, sau khi gặp mặt Giai Ninh quận chúa sẽ nói gì với nàng ta. Hơn nữa, thời gian gặp mặt là ba ngày sau, nàng ta tuyệt đối tin tưởng, Giai Ninh quận chúa cố ý chọn ngày đó.
*
Xuân Khê trở về Vương phủ, kể lại chuyện đến gặp Tào thị, sau đó nói: "Nô tỳ thấy Tào thị sắp sợ muốn chết."
Giai Ninh quận chúa cười lạnh: "Một khi chuyện nàng ta và phụ vương ta bị bại lộ, nàng ta chắc chắn không còn đường sống. Hơn nữa, cho dù nàng ta c.h.ế.t rồi, cũng mang lại nguy hại trầm trọng cho nương gia và hài tử của nàng ta."
"Nàng ta có ý đồ gì chứ?" Xuân Khê khó hiểu hỏi.
Giai Ninh quận chúa cũng không thể hiểu được, cho dù Tào thị ở Nhậm gia không tốt lại không thể hoà ly, vậy thì giày vò Nhậm gia đi, chính mình tự tìm đường c.h.ế.t làm cái gì?
"Cho dù như thế nào, ta cũng phải bắt nàng ta cắt đứt với phụ thân." Giai Ninh quận chúa nói.
Lỡ như sự việc bị bại lộ, mặc dù Đoan thân vương không bị ảnh hưởng quá nhiều, cùng lắm thì bị người nghị luận sau lưng vài câu thì thôi. Nhưng liệu Đoan thân vương có để ý không? Đương nhiên là không.
Nhưng tỷ đệ bọn họ cần mặt mũi, bọn họ mất mặt đến xấu hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/503.html.]
Trong cơn hoảng loạn của Tào thị, ba ngày rất nhanh đã trôi qua. Ăn xong bữa sáng hôm nay, Giai Ninh quận chúa không vội vã đến Vân Lan các, mà đi chọn một món quà. Sắp tới kỳ thi xuân, nàng ấy muốn tặng Tiêu Ngọc Thần một món quà, chúc hắn đề tên bảng vàng.
Chọn đến chọn đi, gần qua giờ Tỵ, nàng ấy mới dẫn theo hai đại nha đầu xuất phát, Lý Cảnh Hạo muốn đi theo, nhưng Giai Ninh quận chúa lại bảo cậu bé ở nhà trông chừng Đoan thân vương.
Ai biết Tào thị có nói cho người phụ vương tốt của bọn họ biết hay không? Nàng không muốn phụ vương tốt kia của bọn họ làm ầm đến nỗi ai ai cũng biết.
Lên xe ngựa đến Vân Lan các, ngay khi vừa bước vào đã có một tiểu nhị tiến lên nghênh đón. Thấy xe ngựa bên ngoài là của phủ Đoan thân vương, tiểu nhị càng thêm niềm nở, "Quý khách muốn dùng trà?"
Tiểu nhị hiểu ra: "Tào phu nhân sáng sớm đã tới đây, đặt nhã phòng tốt nhất của chúng ta, tiểu nhân dẫn ngài đi."
Giai Ninh quận chúa gật đầu, đi theo tiểu nhị lên lầu, đến một căn phòng thanh tịnh. Gõ cửa, một nha hoàn mở cửa, vừa đúng là đại nha hoàn Hạnh Nhi bên cạnh Tào thị. Nhìn thấy Giai Ninh quận chúa, nàng ta vội vàng hành lễ: "Thỉnh an quận chúa."
Giai Ninh quận chúa phớt lờ nàng ta, trực tiếp bước vào. Hạnh Nhi thấy vậy vội vàng đóng cửa lại. Mà bên này, Tào thị cũng lập tức đứng dậy, chắp tay hành lễ với Giai Ninh quận chúa: "Quận chúa bình an."
Giai Ninh quận chúa nhẹ nhàng liếc nhìn nàng ta, ngồi xuống chính vị. Mặc dù chỉ là tuỳ ý ngồi xuống, nhưng hiện rõ khí thế và uy quyền. Lúc này Xuân Khê nhìn Tào thị nói: "Tào phu nhân, ngài thấy quận chúa nên quỳ xuống bái lễ."
Tào thị vừa xấu hổ lại phẫn nộ, nhưng thân phận của nàng ta không bằng những người khác, chỉ có thể vén vạt váy lên quỳ xuống, nói: "Thần phụ không biết đắc tội quận chúa chỗ nào, mong quận chúa chỉ rõ."
Nhưng Giai Ninh quận chúa chỉ nhìn chằm chằm nàng ta, không nói không rằng, Tào thị chỉ có thể tiếp tục quỳ xuống. Mà Giai Ninh quận chúa lúc này đang bần thần, Tào thị này vài phần giống mẫu phi của nàng ấy. Trong lòng nàng ấy cười lạnh, phụ vương của nàng ấy muốn làm cái gì? Dùng cách thức này để tưởng niệm vợ cả của mình?
Đúng là khiến người ghê tởm.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng ấy bình tĩnh cảm xúc trong lòng rồi mới quay đầu lại nhìn Tào thị: "Ta đã biết chuyện giữa ngươi và phụ vương ta từ lâu rồi."
Tào thị vốn đã quỳ đến mức đầu gối đau nhói, lại nghe thêm câu nói này, cả người ngã quỵ tại chỗ. Nàng ta cảm thấy chuyện mình làm rất bí mật, kết quả người ta sớm đã biết. Nếu vậy, còn có ai khác biết không?
Nàng ta thần sắc hoảng loạn, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra dù chỉ một chữ. Giờ khắc này nàng ta giống như bị lột sạch y phục, xấu hổ đến muốn chết.
Căn phòng rơi vào yên tĩnh, nha hoàn của Tào thị càng không dám thở mạnh. Hạnh Nhi liếc mắt nhìn Giai Ninh quận chúa đang ngồi bên trên, cả người toả ra khí thế nghiêm nghị, lại lần nữa cảm thấy chủ tử nhà mình đã làm ra chuyện ngu ngốc.
"Ngươi cắt đứt với phụ vương ta đi," Qua một lúc, Giai Ninh quận chúa nói, "Phụ vương ta trước giờ không để ý đến cảm nhận của người khác, cũng không để ý suy nghĩ của người khác, nhưng ngươi thì không như vậy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]