Chương trước
Chương sau
Bái tổ xong, cả gia đình đều trở về phủ Quốc Công, cùng nhau ăn bữa tối. Bữa tối còn chưa chuẩn bị xong, Tiêu Hoài cùng nói chuyện với nam tử của Tiêu gia, nữ quyến đều ở Thế An Uyển, tán gẫu với Đường Thư Nghi.

Tiêu Hoài kiểm tra Tiêu Dịch Nguyên một phen, cho dù hắn yêu cầu khắc nghiệt, cũng không thể không thừa nhận Tiêu Dịch Nguyên rất giỏi, thậm chí ở một số phương diện còn vượt qua Tiêu Ngọc Thần. Ánh mắt phu nhân nhà hắn đúng không phải là độc bình thường.

Bên phía Đường Thư Nghi, Đào Thị - mẫu thân của Tiêu Dịch Nguyên có chút lo lắng nói chuyện với Đường Thư Nghi: "Dịch Nguyên đã ngoài hai mươi rồi, sớm nên nói chuyện hôn sự. Lúc trước nó vẫn luôn đọc sách không quan tâm được chuyện này. Năm sau nó sắp tham gia kỳ thi xuân rồi, phu tử của nó nói nó có thể đậu..."

Nói đến đây, nàng ta còn vui vẻ cười hai tiếng, sau đó nói: "Chúng ta không quean biết người ở Thượng Kinh, đệ muội muội biết nhiều người, nhờ muội lo cho nó."

Đường Thư Nghi từ tận đáy lòng không thích Đào thị, tầm nhìn thiển cận còn thích chiếm tiện nghi nhỏ. Nhưng cho tới bây giờ nàng ta vẫn chưa gây ra bất kỳ phiền toái nào, chỉ có thể nói phụ thân và tổ mẫu của Tiêu Dịch Nguyên quản lý nàng ta rất tốt.

Rừng lớn chim thú gì cũng có, gia tộc có nhiều người cũng sẽ có nhiều người có tính cách khác nhau. Mặc dù Đường Thư Nghi không thích Đào thị, nhưng cũng không tỏ vẻ trên mặt.

Nàng nói: "Tẩu tử yên tâm, chuyện hôn sự của Dịch Nguyên ta sẽ để trong lòng."

Chuyện hôn sự của Tiêu Dịch Nguyên, cho dù Đào thị không nói ra, Đường Thư Nghi cũng sẽ chọn một cô nương gia thế không tồi ở Thượng Kinh cho hắn. Người mà tương lai có tiền đồ ở trong gia tộc, hôn nhân đại sự tất nhiên không thể làm bừa.

Đào thị vừa nghe vậy, vui vẻ đến nỗi vỗ tay mỉm cười. Bây giờ nàng ta cuối cùng cũng hiểu, những lời mà mẹ chồng nói, bọn họ sau này phải dựa vào phủ Quốc Công mà sống, không thể đắc tội với Quốc Công gia và Quốc Công gia phu nhân.

Ví dụ như chuyện hôn sự của nhi tử nàng ta, thân phận của họ bây giờ đã khác, nhi tử nàng ta lại có tiền đồ, chuyện hôn sự tất nhiên không thể tùy tiện. Nhưng muốn tìm được cô nương tốt ở Thượng Kinh cũng không dễ dàng, bọn họ ở đây chẳng rõ một hai! Còn không phải phải dựa vào phủ Quốc Công sao.

Bây giờ là chuyện hôn sự của nhi tử nàng ta, sau này còn có khuê nữ của nàng ta, đều phải nhờ Quốc Công phu nhân bận lòng.

Nói chuyện hăng say một hồi, bữa tối đã chuẩn bị xong, cả nhà ngồi xuống cùng nhau ăn tối. Ăn xong ai về nhà nấy đón giao thừa.

Đường Thư Nghi, Tiêu Hoài và ba huynh muội, đón giao thừa trong Thế An Uyển. Ba huynh muội ngồi cùng nhau chơi cờ, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài trò chuyện.

"Hôm nay mẫu thân của Tiểu Dịch Nguyên nói với ta, mong ta lo cho chuyện hôn sự của hắn." Đường Thư Nghi nói với Tiêu Hoài.

Tiêu Hoài ừm một tiếng: "Chuyện hôn sự của hắn nàng về sau để tâm nhiều một chút, có nàng làm mai, đằng nữ sẽ càng coi trọng hắn hơn."

Đường Thư Nghi gật đầu: "Ta biết, nhân dịp năm mới cùng nhau đi chúc Tết này, ta xem xem có cô nương nhà nào phù hợp."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-498.html.]

"Còn có chuyện của Ngọc Minh và Tạ nhị tiểu thư," Đường Thư Nghi lại nói với hắn nghe về chuyện hôn sự của Tiêu Ngọc Minh, Tiêu Hoài cẩn thận lắng nghe, sau đó nói: "Tất cả đều nghe theo ý của phu nhân là được."

Đối với chuyện này, Đường Thư Nghi đã quen từ lâu.

Bên này, Tiêu Dịch Nguyên bọn họ cũng ngồi cùng nhau trò chuyện đón giao thừa. Đào thị mặt mày hớn hở kể lại chuyện nhờ Đường Thư Nghi lo chuyện hôn sự cho Tiêu Dịch Nguyên. Nàng ta hứng trí bừng bừng mà kể, còn sắc mặt của Tiêu Dịch Nguyên lại càng ngày càng nặng nề.

Nhưng dù sao cũng là thân nương, không thể phát giận, chỉ là giọng điệu của hắn vẫn không được tốt lắm mà nói: "Nương, người nói chuyện hôn sự của con với Quốc Công phu nhân, sao không nói trước với con một tiếng."

Dù sao đó cũng là thân nhi tử của mình, nghe giọng nói đó Đào thị liền biết nhi tử không vui. Nàng ta vội vàng nói: "Cái này... Này còn cần hỏi con sao? Chuyện hôn sự của con tất nhiên cần Quốc Công phu nhân lo lắng rồi, chúng ta cũng không biết ai ở Thượng Kinh."

Tiêu Dịch Nguyên có thể nói cái gì? Chẳng lẽ hắn có thể nói hắn thích cháu gái ruột của Quốc Công phu nhân sao? Bây giờ hắn vẫn là kẻ chưa có gì trong tay, không thể mở miệng nói chuyện đó được.

Cuối cùng hắn chỉ có thể nói: "Chuyện hôn sự của con không cần người lo."

"Làm sao có thể…?"

"Được rồi," Phụ thân của Tiêu Dịch Nguyên nói, "Hài tử nói thế nào bà làm theo thế đó là được rồi."

Đào thị muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy nhi tử và nam nhân nhà mình đều lộ ra vẻ không vui, cũng không nói gì thêm. Tiêu Dịch Nguyên bắt đầu cảm thấy có chút mất hồn mất vía.

Ngày hôm sau là mùng một năm mới, người thân bắt đầu qua chúc tết nhau. Hôm nay Tiêu Ngọc Thần lựa chọn lực y phục và phối sức vô cùng cẩn thận, cả người tuấn tú hơn trước. Nữ tử vì người mình thích mà trang điểm, nam nhân cũng như vậy. Chỉ là biết hắn da mặt mỏng, Đường Thư Nghi chịu đựng không trêu chọc hắn.

Mà Tiêu Ngọc Châu sau khi nhìn thấy hắn, mở miệng liền nói: "Hôm nay đại ca quá đẹp trai, Giai Ninh quận chúa nhất định sẽ thích."

"Không được nói nhảm." Tiêu Ngọc Thần đỏ mặt mắng nhẹ, Tiêu Ngọc Châu ở bên cạnh cười khúc khích.

Người một nhà cũng đều mang ý cười, Đường Thư Nghi dặn dò Tiêu Ngọc Thần: "Dù sao Đoan thân vương cũng là phụ thân của Giai Ninh, nếu hôm nay hắn có chỗ nào không tốt, con cũng phải nhẫn nại."

Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Nhi tử hiểu rồi."

Lúc này Tiêu Hoài nói: "Nếu hắn quá phiền toái, cứ bảo ta muốn mời hắn đi săn."

Mặc dù Tiêu Ngọc Thần không biết nguyên do ở giữa, nhưng vẫn nói: "Vâng."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.