Dương lão phu nhân buông xuống một tiếng thở dài: "Bây giờ không phải do ta quyết định, còn phải xem ý của hai huynh đệ bọn nó."
"Lão phu nhân," Ma ma ghé vào tai Dương lão phu nhân, thấp giọng nói, "Nô tỳ có lời đại nghịch bất đạo muốn nói."
Dương lão phu nhân quay đầu nhìn bà ấy: "Ngươi nói đi."
Ma ma cắn răng nói: "Không bằng… không bằng làm Thái sự mắc bệnh, bệnh không xuống được giường, hoặc là…" trực tiếp chết.
Dương lão phu nhân nghe xong vẻ mặt nghiêm túc, hai tay nắm chặt vào nhau, Dương Hoa Xán c.h.ế.t bà ấy nhất định sẽ không đau buồn, mà chỉ có vui mừng. Nhưng mà, cái c.h.ế.t của ông ta có thể giải quyết được vấn đề sao?
"Ông ta c.h.ế.t hay không cũng không sao cả." Dương lão phu nhân nói: "Nhưng cho dù ông ta có chết, những việc ông ta đã làm trước kia cũng không thể xóa bỏ. Chỉ cần phủ Định Quốc Công tiết lộ chuyện này ra ngoài, ông ta dù có c.h.ế.t rồi, nhi tử tôn tử vẫn ta phải chịu tội thay cho ông ta."
"Cái này ....."
Ma ma không nghĩ nhiều như vậy, nhất thời không biết làm thế nào. Qua một lúc bà ấy nói: "Nếu không ngài đến cầu Định Quốc Công phu nhân, ta thấy nàng là một người tốt bụng."
Dương lão phu nhân lại không cho là như vậy, Định Quốc Công phu nhân không dễ nói chuyện như vẻ bề ngoài, chỉ cần nhìn vào những chuyện trước đây của Nhị hoàng tử và Lương gia là biết. Khi đó Định Quốc Công vẫn còn "chết". Nhưng mà, có một tia hy vọng rằng bà ấy ấy cũng muốn thử.
"Ngươi đến phủ Định Quốc Công một chuyến, gửi bái thiếp cho Định Quốc Công phu nhân, ngày mai ta đến bái kiến." Dương lão phu nhân nói.
"Vâng."
Ma ma trả lời một tiếng rồi bước đi thật nhanh, Dương lão phu nhân đứng dậy đi xem bà tử được gửi về. Nhìn thấy cả người đầy máu, trong mắt cũng không có nhiều d.a.o động. Thám tử bị bắt được, không bị đánh c.h.ế.t đã là chuyện tốt lắm rồi.
Bà ấy bước tới, nói với nha hoàn bên người: "Đi xem thử."
Nha hoàn vội vàng đi tới, ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của bà ta, sau đó nói: "Vẫn còn thở."
"Gọi dậy đi." Dương lão phu nhân nói.
Nha hoàn tát mạnh vào bà tử kia mấy cái, không lâu sau người tỉnh dậy. Nhìn thấy cảnh vật xung quanh, bà ta kinh hoàng một trận, lại nhìn thấy người đứng trước mặt là Dương lão phu nhân, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Dương lão phu nhân xua tay bảo nha hoàn ra ngoài, bà ấy từ cao nhìn xuống bà tử hỏi: "Ở phủ Định Quốc Công có thám tính được gì không?"
Bà tử lắc đầu: "Nô tỳ ở ngoại viện, hậu viên kín như thùng sắt, căn bản không vào được. Thư phòng của Quốc Công gia cũng vậy, người bình thường cản bản không thể lại gần."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-473.html.]
Trong mắt Dương lão phu nhân hiện lên vẻ thất vọng, nhưng cái này lúc trước bà ấy cũng đoán được. Nếu bà tử này thật sự thăm dò được gì đó, Định Quốc Công phu nhân sẽ không đưa bà ta trở về.
"Ngươi dưỡng thương cho tốt, thương lành rồi ta sẽ phái người đưa ngươi ra ngoài." Dương lão phu nhân nói.
Bà tử nghe xong thì hai mắt đẫm lệ, bà ta còn cho rằng mình phải chết. Nhìn Dương lão phu nhân đi tới cửa, bà ta bỗng nhiên nói: "Lão phu nhân, nô tỳ biết một chuyện, không biết có hữu dụng với ngài hay không."
Dương lão phu nhân quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì?"
Bà tử cử động cơ thể đau nhức của mình, nói: "Nô tỳ nghe nói, từ sau khi Định Quốc Công trở lại, chưa từng nghỉ ngơi trong viện của Định Quốc Công phu nhân."
Dương lão phu nhân sững sờ, không ngờ tới đôi phu thê mặt ngoài ân ái như vậy, bên trong lại như vậy. Nhưng thế thì có làm sao, phu thê Đinh Quốc Công có ba hài tử, lợi ích của phủ Định Quốc Công và phủ Đường Quốc Công đan xen vào nhau, phu thê bọn họ cho dù có như nước với lửa, đối diện với bên ngoài cũng sẽ đứng cùng một trận tuyến.
"Ta biết rồi."
Dương lão phu nhân bước ra, trong lòng cảm khái, thế gian này nào có nam tử chung tình, chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Dương Hoa Xán đối với Viên phi chẳng qua chỉ là không có được, lại không sớm ngày ở chung, trong lòng ông ta luôn giữ được dáng vẻ đẹp đẽ nhất của Viên phi mà thôi.
Nếu bà ấy và Dương Hoa Xán hòa ly, Viên phi thành hôn với ông ta, phỏng chừng sẽ là một loại kết quả khác. Hơn nữa, giống như Dương Hoa Xán đã nói, ông ta giúp đỡ Tứ hoàng tử nhiều như vậy, cũng có một phần lý do là vì ông ta.
Công lao phò trợ! Có thể bảo đảm Dương gia lại hưng thịnh thêm vài chục năm.
Dương lão phu nhân cười lạnh một tiếng, Dương Hoa Xán bị Viên phi và quyền thế làm mù mắt.
..........
Khi Đường Thư Nghi nhận được bái thiếp Dương lão phu nhân gửi đến, nàng đang xem quần áo do Nghê Thường các mang tới. Không hổ là cửa tiệm có tú nương giỏi nhất Thượng Kinh, y phục làm ra đúng là không phải khác biệt bình thường.
Nàng cầm y phục Tiêu Ngọc Châu lên xem, "Con có muốn thử không?"
Tiêu Ngọc Châu vội vàng gật đầu, y phục lần này con bé vừa nhìn đã thích. Nhận lấy y phục Đường Thư Nghi đưa cho, con bé chạy nhanh đi thay.
Đường Thư Nghi mỉm cười nhìn bóng lưng dần biến mất của con bé, sau đó quay đầu hỏi đùa Tiêu Hoài: "Quốc Công gia có muốn thử y phục của mình hay không?"
Ai biết lại nghe thấy hắn nói: "Cũng được thôi."
Đường Thư Nghi sững sờ, nàng chẳng qua chỉ nói đùa mà thôi, hắn lại thật sự đồng ý. Nhưng lời đã nói ra rồi, vậy cứ để hắn mặc thử, dù sao người gặp phiền phức cũng không phải là mình.
Tiêu Hoài nhận lấy y phục nàng đưa cho, đi về phía tẩm thất của nàng......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]