Dương thái sư nheo mắt nhìn bà ấy: "Vốn dĩ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, ngươi đã biết từ sớm, không phải sao?"
"Được rồi, tuỳ ngươi lăn lộn." Dương lão phu nhân kéo chăn bông đắp trên người nói: "Cái nhà này họ Dương, nhi tử tôn tử đều là người của Dương gia các ngươi, những chuyên ngươi làm lỡ như không thành, người bị liên lụy cũng là con cháu Dương gia các ngươi."
Lông mày của Dương thái sư nhíu chặt lại, ông ta đứng đó trầm mặc một hồi, sau đó xoay người đi ra ngoài. Đến cửa, giọng nói của Dương lão phu nhân lại vang lên: "Tứ hoàng tử họ gì? Họ Lý, cho dù là ai sinh hắn ra, hắn đều là người của Lý gia. Thật đúng là buồn cười."
"Ta nói rồi, mọi chuyện ta làm đều vì cái nhà này." Giọng nói của Dương thái sư mang theo vài phần tức giận.
Mà giọng nói của Dương lão phu nhân lại tràn đầy chế giễu: "Ngươi làm những chuyện này rốt cuộc là vì cái gì, bản thân ngươi rõ nhất."
Hai tay Dương thái sư siết chặt thành nắm đấm, sau đó sải bước đi ra ngoài. Dương lão phu nhân nghe thấy âm thanh ông ta rời đi, thân thể chậm rãi buông lỏng, tràn đầy chán nản.
Ngày hôm sau, vẫn như cũ có rất nhiều đại thần thượng tấu xin lập Thái tử, một người về phe Tam hoàng tử, có người về phe Tứ hoàng tử, Hoàng đế nghe thấy bực bội không thôi.
Cuối cùng y không thể chịu đựng được nữa, đùng một tiếng đứng dậy, không nói một câu xoay người rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622307/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.