Đi tới trước mặt Hoàng đế, Tiêu Khang Thịnh nhẹ nhàng bẩm báo: "Hoàng thượng, Túc thân vương đến, đang chờ ở bên ngoài."
Hoàng đế đặt cây bút trong tay xuống nói: "Mời vào đi."
Tiêu Khang Thịnh đi ra ngoài mời người, Hoàng đế bước ra khỏi bàn, ngồi trên ghế gấm ở bên cạnh, sau đó vặn vặn cổ. Mặc dù hôm nay không thượng triều, nhưng y vẫn dậy từ sớm, sau đó phê chuẩn tấu chương. Y đã dựa bàn xem tấu chương một canh giờ, thật sự rất đau lưng.
Nhiều khi y không muốn bận rộn mệt mỏi như vậy, nhưng y là Hoàng đế, Hoàng đế không thể lười biếng, không thể hưởng lạc, nếu không sẽ thành hôn quân. Y không muốn làm hôn quân, mỗi ngày chỉ có thể mệt nhọc như vậy.
Lúc này, Túc thân vương bước vào, đợi ông ta hành lễ với y, Hoàng đế đứng dậy đỡ ông ta ngồi xuống, nói: "Sắc mặt Hoàng thúc trông không được tốt lắm!"
Giờ khắc này cổ họng Túc thân vương có chút ngứa ngáy, nhưng ông ta không dám ho, chỉ có thể chịu đựng, sắc mặt tất nhiên không tốt.
"Mấy ngày trước nhiễm phong hàn, chỉ là bây giờ cũng đỡ hơn nhiều." Túc thân vương nói.
Hoàng đế ừm một tiếng: "Hoàng thúc phải chăm sóc thân thể cho tốt."
Túc thân vương cầm ly trong tay lên uống một ngụm trà, cơn ngứa trong cổ họng đã phai nhạt đi rất nhiều, ông ta nói: "Hoàng đế hẳn biết, Thượng Kinh có rất nhiều quyền quý đều đang tranh giành liên hôn với phủ Định Quốc Công."
Túc thân vương nói, rất nhiều quyền quý ở Thượng Kinh, muốn liên hôn với phủ Định Quốc Công, lông mày y liền nhăn chặt lại. Bây giờ chỉ cần nghe được tin tức liên quan đến Tiêu Hoài, y liền đau đầu kinh khủng.
"Những ai muốn liên hôn với phủ Định Quốc Công?" Hoàng đế hỏi.
"Hoàng thượng ngài cũng biết, ngoại hình kia của Tiêu Ngọc Thần quá chói mắt, không ít quý nữ Thượng Kinh đều thích hắn." Túc thân vương nói: "Hơn nữa bây giờ Tiêu Hoài đang trong thời kỳ đỉnh cao, người muốn liên hôn với hắn đúng là nhiều không kể xiết."
Lông mày Hoàng đế nhíu chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi, y nói: "Hoàng thúc có lời khuyên gì!"
Túc thân vương cân nhắc lời nói một lát, nói: "Ta thấy không bằng Hoàng thượng ban hôn cho Tiêu Ngọc Thần kia, chuyện gia đình của hôn sự của hắn được định rồi, người muốn liên hôn với phủ Định Quốc Công cũng sẽ không còn nhiều như vậy nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-426.html.]
Hoàng đế trầm mặc không nói, Túc thân vương không đoán được y đang nghĩ gì, đành phải nói tiếp: "Hoàng thượng tìm một người có thận phận cao, nhưng thật ra không giúp ích gì được cho phủ Định Quốc Công, ban hôn cho Tiêu Ngọc Thần, như vậy cũng coi như giáng một đòn vào Định Quốc Công."
Hoàng đế lại im lặng một hồi, sau đó nói: "Hoàng thúc cảm thấy ban au cho Tiêu Ngọc Thần thì thích hợp?"
"Hoàng thượng cảm thấy, nữ nhi bất hiếu Huệ Tâm của ta thế nào?" Túc thân vương nói.
Hoàng đế quay đầu nhìn Túc thân vương không nói, lúc này y đã hiểu mục đích chính mà hôm nay Túc thân vương đến đây, trong lòng vô cùng thất vọng.
Mà Túc thân vương bị y nhìn đến da đầu căng chặt, vội vàng giải thích: "Hoàng thượng, ta biết suy nghĩ của ngài với Tiêu Hoài, ta sẽ không làm những chuyện tốn công vô ích."
Hoàng đế ừm một tiếng: "Trẫm không có nghi ngờ ý của Hoàng thúc, chỉ cảm thấy ngươi sủng ái Huệ Tâm nhiều như vậy, làm sao nỡ làm vậy?"
Túc thân vương thở dài nặng nề: "Hai ngày nay ta xem như nhìn rõ, trong lòng nha đầu kia chỉ có mình nó, không suy nghĩ cho người khác nửa phần. Nó nhìn trúng Tiêu Ngọc Thần, ta không đồng nó liền lấy cái c.h.ế.t ra bức ta. Hoàng thượng ngài nói xem, ngày thường ta đối tốt với nó bao nhiêu, nhưng nó lại bức ta như vậy, không phải là bất hiếu sao?"
Hoàng đế gật đầu nhưng không nói gì, Túc thân vương nói: "Cho nên ta nghĩ, đã như vậy, vậy thì cho nó đóng góp một chút công sức cho Hoàng gia của chúng ta đi. Hoàng thượng ngài yên tâm, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, sau khi gả nó đi liền không còn chút quan hệ gì với phủ Túc thân vương, với hoàng thất chúng ta. Về sau nó sống hay chết, ta đều không quan tâm."
Hoàng đế nghe ông ta nói, lại trầm mặc một hồi. Qua một lúc sau y mới nói, "Được rồi, chuyện này trẫm biết. Hoàng thúc để trẫm suy nghĩ."
Nghe y nói như vậy, Túc thân vương đột nhiên cảm thấy hôm nay ông ta không nên đến, cũng không nên tự cho là thông minh cảm thấy, gả nữ nhi bạch nhãn lang của mình cho Tiêu Ngọc Thần là đang giúp Hoàng đế. Tại sao ông ta lại quên, vị Hoàng đế bây giờ vừa cẩn thận mà lòng đa nghi còn nặng, Hoàng đế liệu có cảm thấy, ông ta cũng muốn liên hôn với phủ Định Quốc Công không?
Ông ta muốn giải thích, nhưng lúc này Hoàng đế lại lên tiếng. Chỉ nghe y nói: "Ta thấy thân thể của Hoàng thúc vẫn chưa được khỏe, về trước đi. Đợi trẫm nghĩ kỹ, sẽ nói với Hoàng thúc."
Túc thân vương: "........"
Còn cần suy nghĩ, lại suy nghĩ nữa, không biết lại vòng vo suy nghĩ của ông ta đến chỗ nào.
"Hoàng thượng, ngài cũng biết ta không có tài cán gì, nhờ phước của tiên hoàng và ngài mới có những ngày tháng vô cùng phú quý như bây giờ, ta tâm tâm niệm niệm đều vì tốt cho Hoàng thượng, tốt cho Đại Càn của chúng ta."
Thần sắc trên mặt Hoàng đế dịu đi một chút, y nói: "Hoàng thúc, trẫm biết tấm lòng của ngài với Đại Càn, ngài yên tâm trở về đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]