Uống vài ngụm trà, hắn nói: "Tiên hoàng lúc đó cũng không quá hài lòng với Lý Thừa Ý, cảm thấy y có thể thủ thành, nhưng không thể làm Đại Càn đi xa hơn. Nhưng khi đó hoàng trữ tranh giành rất khốc liệt, Lý Thừa Ý lại rất biết cách giở thủ đoạn sau lưng, hơn nữa trước giờ rất biết giả vờ, không ít đại thần trong triều đều về phe y, cuối cùng tiên hoàng cũng chỉ có thể chọn y."
"Tiên hoàng liệu từng muốn chọn Vương gia?" Đường Thư Nghi tò mò hỏi, nghe nói lúc đó tiên hoàng rất chiều chuộng hắn.
Tiêu Hoài thở dài một hơi, "Tiên hoàng hỏi ta, nhưng ta đã quen lười biếng, làm không nổi chuyện đi sớm về tối, phê duyệt tấu chương. Ta sợ mình về sau sẽ trở thành hôn quân, nên không đồng ý."
Hắn nói lời này chỉ muốn trêu ghẹo, Đường Thư Nghi không nhịn được bật cười. Không thể không nói, ở cùng người này đúng là rất thoải mái.
Hai người lại trò chuyện một lúc, sau đó một người quay lại thư phòng, người kia trở lại Thế An Uyển.
Mà nơi ở của Tiêu Ngọc Thần, Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh cũng ở đó, lúc này Trường Phong đang báo cáo: "Lúc Quốc Công gia và phu nhân đang nói chuyện, sảnh đường không cho ai tới gần, Thuý Vân và tuỳ tùng của Quốc Công gia đứng canh ngoài cửa. Tuy nhiên, nô tài nhìn thấy khi Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân đi ra, trên mặt đều mang theo ý cười, hẳn là nói chuyện rất vui vẻ."
Tiêu Ngọc Thần xua tay bảo hắn ra ngoài, sau đó liền nghe Tiêu Ngọc Minh nói: "Đệ đã nói rồi, chắc chắn là cha chọc mẫu thân tức giận, nương đang trừng phạt cha. Nhìn xem, bây giờ sắp ổn rồi."
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu nửa tin nửa ngờ suy đoán của hắn, nhưng bây giờ cũng chỉ có lý do này mới giải thích được. Nhưng cho dù thế nào, hai người rõ ràng đã tốt hơn hai ngày trước, đây là chuyện tốt.
Huynh muội bọn họ, cũng vì phụ mẫu mà lo lắng không yên.
.....................
Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Thành Minh trở về chỗ ở của mình, cả nhà ngồi trong sảnh đường, không lâu sau tổ mẫu của Tiêu Dịch Nguyên - Lục thị cũng đến. Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Thành Minh nhìn thấy bà ấy, vẻ mặt đều mang vẻ khó xử. Từ góc độ của họ, bọn họ tất nhiên muốn muốn tranh giành càng nhiều lợi ích cho Lục thị. Nhưng tình hình thực tế là, bọn họ không có cách nào.
"Đại tẩu, tẩu xem đi." Tiêu Thành Minh đưa sổ sách nhận được từ chỗ của Đường Thư Nghi cho Lục thị.
Lục thị nhận lấy rồi mở ra xem, thấy bên hàng chữ chi chít bên trong, bà ấy mỉm cười nói: "Ta cũng không biết chữ, các ngươi nói đi."
Tiêu Thành Minh liếc mắt nhìn Tiêu Dịch Nguyên, Tiêu Dịch Nguyên trầm mặc một lát, nói: "Lúc nãy bọn cháu đến phủ Quốc Công, đây là những thứ mà Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân phân cho chúng ta, bên trong có...."
Tiêu Dịch Nguyên giải thích đại khái những đồ vật ở bên trong, Lục thị sững sờ một lúc rồi mới nói: "Cái này....Này cũng nhiều quá rồi phải không?"
"Sau khi đại ca qua đời, nhà họ cũng đã phân gia một lần. Lúc đó gia sản của đại ca phân cho thứ tử của đại ca một ít, những thứ này đề để lại cho Quốc Công gia. Quốc Công gia bọn họ đều đưa hết cho chúng ta.” Tiêu Thành Minh nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-418.html.]
Lục thị nhất thời không biết nên nói gì, lúc này bà ấy vừa kích động vừa đau lòng. Lúc này, mẫu thân của Tiêu Dịch Nguyên - Đào thị nói: "Trong phủ Quốc CCông còn nhiều thứ tốt lắm, chỉ riêng những thứ lần trước Hoàng thượng ban thưởng cho Quốc Công gia, nói không chừng còn nhiều hơn đám này."
"Câm miệng." Phụ thân Tiêu Dịch Nguyên - Tiêu Đại Dũng mắng nàng ta nói: "Cho dù Hoàng đế ban thưởng bao nhiêu, cũng là người ta đổi lấy, liên quan gì đến chúng ta?"
"Đại Dũng nói đúng." Lục thị thở dài một hơi, nói: "Người ta đã cho đủ nhiều rồi, chẳng lẽ ngươi đã quên lúc trước, nhà chúng ta còn không có cơm mà ăn à?"
"Con... Con chỉ nói một chút mà thôi.” Đào thị nói.
Lục Thị nhìn nàng ta thật sâu, nhi tức phụ này tham lam tiền bạc lại không hiểu đạo lý, nhưng mà lá gan không to, chính bà ấy và nhi tử đều có thể trị được nàng ta.
"Các ngươi không cần cảm thấy ta chịu oan ức," Lục thị nói, "Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân đều là những người phúc hậu, sau này phải sống hoà thuận với bọn họ. Còn về phần ta c.h.ế.t rồi chôn cất ở đâu... ta đã nghĩ kỹ rồi, ta thủ cha nương, các ngươi chôn ta cùng với cha nương là được rồi."
Bà ấy gả vào Tiêu gia chưa được hai năm, Tiêu Thành Côn tòng quân, sau đó hai người chưa bao giờ gặp lại nhau, đến bây giờ bọn họ lại âm dương cách biệt. Thật ra, ở trong lòng bà ấy, người tên Tiêu Thành Côn này từ lâu đã mơ hồ không nhớ nổi bóng dáng, mấy chục năm trôi qua, cũng không nói ra có tình cảm gì.
Tuy nhiên, cha mẹ chồng đối xử với bà ấy rất tốt, tình cảm giữa bà ấy và cha mẹ chồng ngược lại còn sâu đậm hơn với Tiêu Thành Côn rất nhiều. Cho nên, sau khi chết, so với việc chôn cùng Tiêu Thừa Côn, còn không bằng thủ cha mẹ chồng.
"Cái này.... Này làm sao có thể được?” Tiêu Thành Minh nói.
Lục thị xua xua tay, "Chết rồi ở chung với ông ấy, còn không tự tại bằng ở chung với cha nương, cứ quyết định như vậy đi."
Bà ấy nhìn Tiêu Dịch Nguyên nói: "Nói suy nghĩ của ta cho Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân biết."
Tiêu Dịch Nguyên mím môi nói, "Vâng."
Lục thị mỉm cười, sau đó nhìn Tiêu Thành Minh nói: "Cây lớn phân nhánh, bên phía phủ Quốc Công đã phân gia, chúng ta cũng nên phân gia thôi."
Khi khó khăn, cả nhà gắn kết với nhau, nỗ lực sưởi ấm cho nhau. Nhưng khi cuộc sống tốt hơn, tiền tài nhiều hơn thì cũng xuất hiện không ít rắc rối, không bằng bây giờ liền phân gia.
Tiêu Thành Minh cũng hiểu được đạo lý này, nói: "Được, vậy thì phân đi."
"Phân chia như thế nào, Nhị thúc ngươi thương lượng với Dịch Nguyên là được." Lục thị lại nói.
Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Thành Minh liếc mắt nhìn nhau, sau đó cả hai đều gật đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]