Chương trước
Chương sau
Tiêu Ngọc Minh lần này có thể thắng, chủ yếu là bởi vì hắn lên chiến trường, kinh nghiệm thực chiến và khí thế đều mạnh hơn trước kia không chỉ là một chút.

Nữ nhi thua trận, Hướng đại tướng quân cũng không hề tỏ ý không vui, hắn vỗ vỗ vai Tiêu Ngọc Minh nói: "Không tệ."

Nhận được lời khẳng định, Tiêu Ngọc Minh cười toe toét. Hướng đại tướng quân quay đầu nhìn Tiêu Hoài nói: "So đấu một trận?"

Tiêu Hoài đặt tách trà trong tay xuống, cởi áo choàng đi đến bên sân luyện võ, cầm một trường đao từ giá vũ khí xuống, làm động tác mời với Hướng đại tướng quân. Hướng đại tướng quân cầm trường thương, đứng đối diện Tiêu Hoài.

Hai người đối mắt nhìn nhau, sau đó Hướng đại tướng quân vung giáo đánh về phía Tiêu Hoài, Tiêu Hoài nâng đao nghênh đón. Hai người bọn họ đánh qua đánh lại, người xung quanh xem chiến cũng không dám thở ra hơi, ánh mắt thẳng băng nhìn chằm chằm hai người họ, chỉ sợ bỏ qua trận chiến có thể gọi là so tài thịnh yến này.

Tiêu Hoài có ý liên minh với Hướng Thiên Hà, cho nên cuộc so tài này nhất định không thể thua. Người đều mộ cường, cho dù là cường giả cũng vậy. Hơn nữa, nếu thua trận so đấu này, cho dù về sau có thể liên minh với Hướng Thiên Hà, cũng không thể nắm thế chủ đạo. Cho nên, hắn phải dùng hết sức.

Hướng Thiên Hà tất nhiên cũng không muốn thua, cũng cố gắng hết sức mình, kết quả trận so đấu kéo dài hơn hai khắc vẫn chưa kết thúc. Nhưng những người xung quanh đều không dám thả lỏng.

Đột nhiên, trường thương của Hướng Thiên Hà đ.â.m về phía mặt của Tiêu Hoài, Tiêu Hoài ngả người ra sau, sau đó hắn di chuyển bước chân sang trái, trường đao vung về phía trường thương của Hướng Thiên Hà. Động tác của hắn quá nhanh, nhanh đến mức Hướng Thiên Hà còn chưa kịp thu hồi lực đạo, trường thương trong tay đã bị trường đao của Tiêu Hoài đánh bay ra ngoài.

Hướng Thiên Hà sững sờ một lát, sau đó ha ha ha cười lớn: "Thống khoái!"

Tiêu Hoài cũng sảng khoái cười to, sau đó ôm quyền về phía Thiên Hà nói: "Hướng huynh nhượng bộ."

Hạ Thiên Hà thẳng thắn xua tay: "Là ta kỹ năng không bằng người."

Mặc dù nói như vậy, nhưng hắn cũng không có vẻ tức giận, Tiêu Hoài trong lòng nói người này có thể kết bạn.

Một trận so đấu, mối quan hệ giữa hai vị minh tướng càng thân thiết hơn, hai người cùng đến thư phòng trò chuyện. Người có trở thành đại tướng quân, tâm trí đều không phải bình thường, nếu không sao có thể thống lĩnh thiên binh vạn mã. Cảnh ngộ bây giờ của Hướng Thiên Hà tốt hơn Tiêu Hoài một chút, nhưng nếu Hoàng đế diệt trừ Tiêu Hoài, người tiếp theo rất có khả năng sẽ là hắn.

Bởi vậy, cuộc trò chuyện trong thư phòng của hai người rất vui vẻ, cho dù không đạt được thỏa thuận, nhưng có một số chuyện cả hai đều ngầm hiểu.

Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Minh ăn tối ở Hướng phủ rồi mới trở về, Tiêu Hoài uống rất nhiều rượu, hơi say. Sau khi hai phụ tử về phủ, Đường Thư Nghi biết chuyện, liền phái một tiểu nha hoàn mang canh giải rượu qua.

Tiêu Ngọc Minh nhìn Tiêu Hoài uống canh giải rượu, sau đó nói: "Xem ra nương vẫn không muốn người sống ở chỗ của nương, người vẫn nên ngủ ở thư phòng đi."

Tiêu Hoài: "......."

Hắn xua xua tay, "Con cút về phòng ngủ đi, ngày mai còn mang nặng chạy mười dặm đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-416.html.]

Tiêu Ngọc Minh hừ một tiếng, sau đó xoay người rời đi. Tiêu Hoài đỡ trán, hắn thật sự không có kinh nghiệm đối phó với hùng hài tử.

Ngày hôm sau không cần lên triều sớm như cũ, Tiêu Hoài thức dậy tập thể dục buổi sáng xong liền đến Thế An Uyển ăn sáng. Hôm nay phải gặp mặt Tiêu Dịch Nguyên bọn họ, sau khi cả nhà đến liền trực tiếp đến tiền viện.

Bọn họ vừa ngồi xuống sảnh đường, Triệu quản gia liền đến bẩm báo, Tiêu Dịch Nguyên bọn họ đã đến. Đường Thư Nghi bảo Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đi ra ngoài nghênh đón bọn họ, dù sao Tiêu Thành Minh cũng là trưởng bối.

Không lâu sau, một đoàn người đi vào, bọn họ nhìn thấy Tiêu Hoài thì rất kích động, nhưng lại không dám bước lên nói chuyện. Đừng nhìn Tiêu Hoài ở trước mặt Đường Thư Nghi rất dễ nói chuyện, nhưng trước mặt người ngoài cũng không tính là hiền hoà lắm. Hơn nữa chức vị chủ soái của một quân và tước vị Quốc Công cũng đủ khiến bách tính thường dân vừa kính vừa sợ.

Tuy nhiên, Tiêu Hoài lại đứng dậy hành lễ với Tiêu Thành Minh: "Thúc phụ."

Tiêu Thành Minh kích động đến mức mũi có chút chua xót, "Ngươi... Ngươi không có chuyện là tốt rồi."

Tiêu Hoài gật đầu, sau đó nói: "Ngồi xuống thôi."

Đoàn người cứng đờ ngồi xuống, Đường Thư Nghi nhìn bọn họ, phát hiện vị tức phụ trước của lão Hầu gia không đến, có lẽ thấy mình đến cũng khó xử, cho nên Đường Thư Nghi cũng không hỏi.

Quốc Công gia, người đứng đầu gia đình, ngồi đó uống trà không nói một lời, căn phòng có chút yên tĩnh. Đường Thư Nghi liếc nhìn hắn, sau đó nói với Tiêu Thành Minh: "Khi lão Hầu gia còn sống, vẫn luôn hối hận vì không thể phụng dưỡng phụ mẫu, không thể dưỡng lão tống chung. Thúc phụ những năm nay tận hiếu với tổ phụ tổ mẫu cũng không dễ dàng gì, nếu như lão Hầu gia còn sống, chắc chắn sẽ không bạc đãi thúc phụ."

Tiêu Thành Minh xua tay, "Đây là chuyện ta nên làm."

Đường Thư Nghi mỉm cười, sau đó nhìn Tiêu Dịch Nguyên và phụ mẫu hắn nói: "Tạo hóa trêu người, lão Hầu gia khi còn sống vẫn luôn tìm mọi người, nhưng vẫn không tìm được. Ta đã thương lượng với với Quốc Công gia, thứ nên thuộc về mọi người, trong phủ nhất định sẽ không thiếu."

Nói xong, nàng quay đầu nhìn Tiêu Hoài. Tiêu Hoài nhận lấy ánh mắt của nàng, nói: "Đúng vậy, thứ nên thuộc và mọi người, đều sẽ không thiếu."

Đường Thư Nghi: "......."

Quên đi, đừng trông cậy vào hắn.

Nàng lại nói: "Sau khi lão Hầu gia qua đời, đã phân gia một lần, từ tài sản của lão Hầu gia, phân ra một phần cho Tiêu Kính. Hắn là thứ tử, tất nhiên không được phân nhiều. Vẫn còn một phần lớn tài sản của lão Hầu gia, phần này lẽ ra hẳn là thuộc về Quốc Công gia. Bây giờ ý của Quốc Công gia là, những năm qua thúc phụ cũng không dễ dàng gì, muốn đưa tất cả tài sản còn lại của lão Hầu gia cho mọi người."

Đường Thư Nghi nói, cầm lấy vài cuốn sổ sách đưa cho Tiêu Ngọc Thần. Tiêu Ngọc Thần đưa một phần sổ sách cho Tiêu Thành Minh, một phần cho Tiêu Dịch Nguyên.

Cả hai đều có chút ngại cầm lấy, nhưng vẫn nhận lấy, sau đó mở ra xem, càng xem hai người họ càng sợ hãi, đây cũng quá nhiều rồi. Trong tay mỗi người chỉ là một phần nhỏ.

Hai người lại trao đổi ánh mắt, sau đó trên mặt đều mang vẻ hoảng hốt. Tiêu Dịch Nguyên đứng dậy hành lễ với Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài: "Đây cũng quá nhiều rồi, chúng ta không thể nhận được."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.