Chương trước
Chương sau
Tiêu Hoài đi ra khỏi Thế An Uyển, dẫn theo Tiêu Ngọc Thần đến nhà Phương đại nho. Nghĩ đến cuộc nói chuyện với Đường Thư Nghi vừa rồi, hắn không nhịn được bật cười. Chuyện Đường Thư Nghi có thể nghĩ đến, hắn tất nhiên cũng có thể nghĩ đến.

Hoàng đế kiêng kị Tiêu Hoài, không chỉ kiêng kị mình hắn, mà còn là uy vọng của hắn trong Tây Bắc quân. Lúc trước Hoàng đế muốn g.i.ế.c Tiêu Ngọc Minh, là sợ Tiêu gia sẽ xuất hiện một người giống như Tiêu Hoài, tiếp tục tiếp quản Tây Bắc quân. Chỉ cần Tiêu Ngọc Minh muốn theo con đường võ đạo, mâu thuẫn giữa Tiêu gia và Hoàng đế sẽ luôn tồn tại.

Lúc đó hắn không phản bác lời nói của Đường Thư Nghi, bởi vì hắn trở thành Tiêu Hoài, là người được lợi, nếu đã chiếm được lợi thì không thể khoe mẽ, phải gánh vác trách nhiệm, phải trả giá.

Hơn nữa, đối với Đường Thư Nghi mà nói, hắn là một kẻ xâm nhập, Đường Thư Nghi cảnh giác với hắn là chuyện bình thường. Về sau mọi người đều là bạn hợp tác, không cần mọi chuyện đều phải cố chấp.

Hắn cảm thấy phương pháp ở chung giữa hắn và Đường Thư Nghi bây giờ rất hợp, một số chuyện nhỏ đều nghe nàng là được.

Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần Phương phủ, đến cửa liền thấy nhi tử của Phương đại nho đứng nghênh đón ở cửa. Thấy hai người xuống xe ngựa, nhi tử Phương đại nho mỉm cười đi tới hành lễ với Tiêu Hoài.

Đối nhân xử thế, chỉ cần không phải là người đặc biệt cổ hủ, căn bản đều hiểu. Tiêu Hoài đánh hạ Nhu Lợi quốc, cùng với sự tăng lên về thực lực của Tây Bắc quân, danh vọng cũng càng thêm ổn định. Cộng thêm mối quan hệ của phủ Định Quốc Công ở trong triều, Tiêu Hoài ở Thượng Kinh có thể coi là củ khoai nóng bỏng tay.

Mặc dù Hoàng đế kiêng kị hắn, nhưng hiện tại hắn có công lao trên người, không bị Hoàng đế tóm được điểm yếu, Hoàng đế muốn g.i.ế.c hắn cũng không tìm ra lý do. Các triều thần hiểu rõ điều này, hơn nữa, Hoàng đế càng ngày càng già đi, thấy thân thể ngày càng xấu đi, không ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho nên, triều thần vẫn rất sẵn lòng kết bạn với Tiêu Hoài. Mặc dù Phương đại nho nghiên cứu học vấn, nhưng chỉ cần ông ấy còn ở trần thế, nếu muốn cho chính mình và gia tộc ngày càng tốt hơn, thì không thể nào hoàn toàn từ bỏ quyền thế. Biết hôm nay Tiêu Hoài sẽ đến, Phương đại nho liền bảo nhi tử ông ấy đứng đón ở cửa từ sớm.

Hàn huyên vài câu, Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần đi theo nhi tử của Phương đại nho vào tiền sảnh, Phương đại nho đang ở đó đợi bọn họ. Gặp mặt lại hàn huyên một hồi, sau đó Phương đại nho bắt đầu kiểm tra kiến thức của Tiêu Ngọc Thần. Hỏi vài câu, Tiêu Ngọc Thần đều trả lời lưu loát, hơn nữa còn có điều lý giải.

Phương đại nho nghe xong ha ha cười lớn nói: "Kỳ thi xuân sang năm hẳn là không có vấn đề, về phần lấy được danh hiệu gì, còn phải xem… vận khí."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-414.html.]

Nếu thành tích của Tiêu Ngọc Thần tốt, kết quả cuối cùng của kỳ thi đình như thế nào, còn phải xem ý tứ của Hoàng thượng.

"Đệ tử cố gắng hết sức." Tiêu Ngọc Thần nói.

Kể từ khi biết phụ thân mình không chết, cả người hắn nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trước đây, mục tiêu hắn tự đặt ra là nhất định phải thi đậu tiến sĩ, hơn nữa thứ hạng không thể thấp.

Nếu như phụ thân mất, mặc dù hắn có thể kế thừa tước vị, nhưng tước vị không bằng quyền thế. Chỉ khi hắn đủ tài mới có chỗ đứng trong triều đình sau này.

Nhưng bây giờ phụ thân chưa chết, giống như mẫu thân nói, khoa cử đối với hắn mà nói chỉ như thêu hoa trên gấm. Hắn cố hết sức mình nỗ lực đọc sách đi thi, còn việc kết quả thế nào, hắn cũng không còn lo lắng như trước.

Không thể không nói, đây đúng là sự khác biệt giữa có một người cha tốt và không có cha.

Ở nhà Phương đại nho một lúc, Tiêu Hoài dẫn theo Tiêu Ngọc Thần nói cáo từ, sau đó hai người lại đến Tề phủ. Thật ra Tiêu Hoài cảm thấy khá kỳ lạ, Tề Lương Sinh lúc trước và Tiêu Hoài rất không hợp nhau, tại sao sau này hắn lại nhận Tiêu Ngọc Thần làm đệ tử? Hắn cũng không cho rằng đây là do Đường Quốc Công ảnh hưởng, dù sao Tiêu Ngọc Thần cũng đã có một vị danh sư là Phương đại nho.

Đúng lúc này, Tiêu Ngọc Thần đột nhiên nói: "Tiên sinh ngài ấy thật ra rất tốt."

Hắn biết trước kia Tiêu Hoài và Tề Lương Sinh không hợp nhau, hắn sợ bây giờ cũng sẽ như vậy. Hắn vô cùng lo lắng, lát nữa hai người gặp nhau, lại lạnh mặt nói chuyện.

Tiêu Hoài liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Trước kia giữa vi phụ và Tề đại nhân có chút bất hòa, làm sao hắn lại nhận con làm đệ tử?"

"Là do mẫu thân sắp xếp." Tiêu Ngọc Thần nói: "Mẫu thân cảm thấy con vẫn nên có một vị lão sư có kinh nghiệm khoa cử, về sau vào triều có thể dẫn đường cho con, nên đã dạy dỗ nhi tử của tiên sinh, sau đó lại nhắc đến chuyện mong tiên sinh thu con làm đệ tử."

Tiêu Hoài nghe xong thở dài một tiếng nói: "Mẫu thân con dụng tâm lương khổ!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.