Tiêu Ngọc Minh vẻ mặt uể oải, Tiêu Hoài thu đao lại, nhìn hắn hỏi: "Có biết vấn đề lớn nhất trên người con là gì?"
Tiêu Ngọc Minh mím môi không nói, Tiêu Hoài lạnh lùng nói: "Hành động theo cảm tính."
Tiêu Ngọc Minh càng mím chặt môi, Tiêu Hoài lại nói: "Cũng giống như chuyện giữa ta và mẫu thân con, con đau lòng lo lắng cho mẫu thân ta có thể hiểu, nhưng cho dù như vậy, người có lý trí sẽ không sẽ không ở tình cảnh chưa có bất kỳ bằng chứng nào, không phân biệt phải trái trắng đen đã định tội người khác. Về sau ở trong quân, nếu con còn hành sự như vậy, làm sao khiến người tin phục? Ta thấy con còn chưa nhớ kỹ."
Tiêu Ngọc Minh mím môi trầm lặng một lúc, sau đó hỏi: "Vậy giữa người và nương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta không có ngoại thất," Tiêu Hoài kiềm chế tính tình giải thích, "Giữa ta và mẫu thân con có một số vấn đề nhỏ, chúng ta sẽ tự giải quyết, ba huynh muội con không cần nhúng tay vào, các con càng dính líu thì sự việc sẽ càng phức tạp."
Tiêu Ngọc Minh đứng đó không lên tiếng, Tiêu Hoài nói: "Ăn sáng chưa? Cùng đi với ta đến viện mẫu thân con ăn sáng thôi."
Vừa nói vừa đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Minh nhanh chóng đi theo. Tiêu Hoài vừa đi vừa nói với hắn: "Trở nên mạnh mẽ hơn là một quá trình đau đớn, bởi vì con cần phải không ngừng thay đổi cải thiện bản thân. Thói quen của con người một khi hình thành rất khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622261/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.