Dáng vẻ này trông vô cùng ngốc nghếch, Tạ Hi Hoa không nhịn được mà bật cười. Tiêu Ngọc Châu thấy nàng ấy cười, cũng cười theo, sau đó nói: "Là huynh nói đấy nhé."
Tiêu Ngọc Minh gật đầu: "Ừm."
Tiêu Ngọc Châu thấy vậy nhanh chóng kéo Tạ Hi Hoa đến chỗ có tuyết ở bên cạnh, nói: "Nhị ca muội còn tráng kiện hơn cả nghé con chúng ta ném huynh ấy nhiều một chút cũng không sao."
Tạ Hi Hoa nghe vậy không nhịn được bật cười, nàng ấy hỏi: "Muội thường xuyên chơi đùa như thế này sao?"
Tiêu Ngọc Châu mỉm cười gật đầu, còn nói: "Nhị ca muội vừa nãy hẳn là muốn ném muội, kết quả lại dính tỷ."
Tạ Hi Hoa mỉm cười: "Tỷ không sao."
Hai người vừa nói chuyện vừa nặn vài quả cầu tuyết, sau đó cầm lấy đi đến chỗ cách Tiêu Ngọc Minh không xa. Tiêu Ngọc Châu nhìn hắn, nói: "Không được trốn."
Tiêu Ngọc Minh gật đầu: "Không trốn."
Tiêu Ngọc Châu mỉm cười, giơ tay ném một quả cầu tuyết về phía hắn, đập trúng vào n.g.ự.c hắn, Tiêu Ngọc Minh cũng giả vờ phát ra âm thanh đau đớn, a lên một tiếng, chọc cho Tiêu Ngọc Châu và Tạ Hi Hoa đều ha ha cười lớn.
"Tạ tỷ tỷ, tỷ ném một cái đi." Tiêu Ngọc Châu nói.
Bả vai Tạ Hi Hoa lúc này vẫn còn lưu lại cảm giác mát lạnh khi nãy, lại nhìn Tiêu Ngọc Minh đang đứng ở đó, nàng ấy giơ tay ném về phía Tiêu Ngọc Minh. Đừng nói, nàng ấy ném rất chuẩn, ngay tức khắc đập vào cổ Tiêu Ngọc Minh, bốp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622257/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.