Chương trước
Chương sau
Về chuyện huấn luyện Tiêu Ngọc Minh, Tiêu Hoài không chút mềm mỏng. Cho dù muốn làm gì, chỉ cần muốn trở thành người xuất sắc nhất, nhất định phải trả giá vất vả và nỗ lực, cho dù thân phận của ngươi có là gì. Nếu như Tiêu Ngọc Minh không muốn làm công tử bột, vậy thì phải nỗ lực.

Tiêu Ngọc Minh nhận lệnh vác dây đeo nặng trịch, quay đầu nhìn cha ruột đang đứng đó nhìn mình, xoay người bắt đầu chạy. Hắn hiểu rất nhiều đạo lý, không muốn thành công tử bột lại không nỗ lực, nào có chuyện tốt như vậy.

Hướng Vinh tùy tùng của Tiêu Hoài thì cười lớn, sau đó cũng nhanh chóng chạy theo. Nhiệm vụ của hắn là luyện tập với vị Nhị công tử này. Lúc đầu hắn nghe nói vị Nhị công tử này là một kẻ ăn chơi, còn cho rằng phải phí công sức một hồi, không nghĩ tới vị này chỉ là mặt ngoài nhìn có vẻ ăn chơi, lúc hắn làm nhiệm vụ cũng xem như khá thoải mái.

Tiêu Hoài nhìn bóng lưng hai người dần biến mất khỏi tầm mắt, mỉm cười dẫn mọi người ra khỏi khe núi. Trước khi rời đi, hắn phân phó một vị binh sĩ đi theo Lý Anh Triết, cho đến khi thằng bé đến một nơi an toàn.

Lý Anh Triết ở trong hang co rúm người lại, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, cảm thấy bên ngoài không có ai, thằng bé cẩn thận đi ra khỏi hang, cẩn thận nhìn trái nhìn phải, phát hiện đám người Tiêu Hoài thật sự đã đi rồi, mím môi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Thằng bé không nghĩ tới Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Minh thật sự buông tha cho mình, cũng đồng dạng là chuyện này, nếu hôm nay thằng bé gặp phải phụ thân và ngoại tổ phụ của mình, nhất định sẽ bị g.i.ế.c rồi. Mặc dù thằng bé không biết phụ thân và ngoại tổ phụ đã làm gì, nhưng ở chung với bọn họ nhiều năm, thằng bé cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ là người như thế nào, thằng bé hiểu rất rõ.

Thật sự muốn hận, thằng bé hẳn là hận bọn họ. Hận ngoại tằng tổ phụ dã tâm quá lớn, hận phụ thân thằng bé suốt ngày lạc trong đám hoa thơm cỏ dại, mơ mộng hão huyền. Thằng bé vừa nghĩ, vừa lau nước mắt rồi nhanh chóng chạy về phía trước. Người mà Tiêu Hoài sắp xếp cũng lặng lẽ đi theo phía sau.

Tiêu Hoài không về phủ, mà đến đại doanh ngoài Kinh. Sau khi xử lý xong một số việc thì trời cũng đã tối, nghĩ một lúc, hắn phân phó với một vị binh sĩ: "Đến phủ Định Quốc Công nói với phu nhân một tiếng, tối nay ta có chuyện không về phủ."

Binh sĩ kia nghe xong lập tức cưỡi ngựa vào thành.

Đường Thư Nghi nghe hắn bẩm báo xong, đối với chuyện Tiêu Hoài có về phủ hay không đều không sao cả, nàng hỏi: "Nhị công tử thì sao?"

Binh sĩ trả lời: "Khi thuộc hạ đến, Nhị công tử còn chưa về đại doanh."

Đường Thư Nghi ừm một tiếng: "Nói với Quốc Công gia, ta biết rồi."

Binh sĩ nhận được lệnh rời đi, Đường Thư Nghi đứng trước cửa sổ thư phòng, nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, nàng quyết định lại quan sát thêm một khoảng thời gian, nếu như không phát hiện ra ác ý của Tiêu Hoài, vậy thì ngả bài. Cứ mãi như này, cuộc sống của nàng cũng không thoải mái.

Hôm sau ăn sáng xong, không lâu sau Tạ nhị phu nhân dẫn theo nữ nhi của nàng ấy Tạ Hi Hoa đến. Đường Thư Nghi tiếp đón hai người ở Thế An Uyển. Hôm nay, Tạ Hi Hoa mặc một bộ y phục màu hồng cánh sen, khiến cả người nàng ấy trông trầm ổn lại pha thêm chút tinh nghịch, Đường Thư Nghi thấy vậy, nụ cười trên mặt càng lớn hơn. Mỹ nhân nhi, khiến người nhìn thấy đều nhịn không được mà cảm thấy vui vẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-405.html.]

Tiêu Ngọc Châu cũng có ấn tượng tốt với nàng ấy, chủ động đi tới nói chuyện với nàng ấy. Mặc dù bên ngoài Tạ Hi Hoa giả vờ làm người ổn trọng, nhưng bên trong tính tình lại hoạt bát vui vẻ, cộng thêm tính cách của Tiêu Ngọc Châu cũng hiếu động, hai người rất nhanh liền làm thân với nhau.

Đường Thư Nghi thấy vậy thì mỉm cười bảo hai người tự đi chơi, Tiêu Ngọc Châu dẫn Tạ Hi Hoa về phòng con bé. Tiểu thư nhà thế gia đại tộc, rất nhiều người từ bảy tám tuổi đã có viện riêng của mình, sống một mình ở đó. Nhưng Tiêu Ngọc Châu sống ở căn phòng phía đông của viện tử mẫu thân, Tạ Hi Hoa thấy có gì đó kỳ lạ, liền mở miệng hỏi.

Tiêu Ngọc Châu nghe xong thì cười khúc khích: "Ta làm nũng mẫu thân để sống ở đây."

Tạ Hi Hoa nghe vậy thì cũng cười theo, chỉ là nàng ấy cảm thấy, Định Quốc Công phu nhân để Tiêu Ngọc Châu sống trong viện của nàng, không phải vì Tiêu Ngọc Châu làm nũng không chịu rời đi, mà quan trọng hơn, nàng có thể mưa dầm thấm đất mà dạy dỗ nữ nhi.

Trong lòng nàng ấy có chút ghen tỵ, cho dù mẫu thân nàng ấy có thương yêu nàng ấy đến đâu, cũng cho nàng ấy tự mình sống ở viện riêng từ sớm. Thật ra khi mới bắt đầu sống một mình, nàng ấy đã cảm thấy rất sợ hãi.

Mẫu thân cũng biết nàng ấy sợ, nhưng trong quy tắc của Tạ gia, nữ hài tử bảy tám tuổi phải tự mình sống ở viện riêng. Nàng ấy không thể phá vỡ quy tắc này, mẫu thân của nàng ấy cũng không phá vỡ nổi. Chỉ là, rất nhiều gia đình quyền quý ở Thượng Kinh đều như vậy.

Chính phòng, Đường Thư Nghi trò chuyện với Tạ nhị phu nhân. Tạ nhị phu nhân bây giờ về cơ bản đã rõ, tại sao cha chồng của nàng ấy Tạ lão gia tử lại muốn liên hôn với Tiêu gia, còn điểm tên chọn Tiêu Nhị. Định Quốc Công không chết, rất nhiều năm về sau Tây Bắc quân đều sẽ mang họ Tiêu.

Mà hai nhi tử của Tiêu Hoài, Tiêu Ngọc Thần rõ ràng muốn hành văn, còn Tiêu Nhị thì đi đường võ đạo. Rất rõ ràng người sau này tiếp quản Tây Bắc quân chính là Tiêu Nhị. Mà Tạ gia muốn mượn tài nguyên trong quân đội của Tiêu gia, bồi dưỡng nhân tài trong gia tộc.

Đây là một chuyện lâu dài mà chậm rãi, nhưng Tạ nhị phu nhân không quan tâm, cuối cùng Tạ gia có thể thực hiện thành công chuyện này hay không, nàng ấy chỉ suy nghĩ đến việc nếu gả nữ nhi vào phủ Định Quốc Công, liệu có chịu oan ức hay không, liệu tình cảm phu thê có bị sứ mệnh gia tộc ảnh hưởng hay không. Bây giờ xem ra căn bản là sẽ không.

Cho nên nàng ấy rất vừa ý với mối hôn sự này, khi trò chuyện với Đường Thư Nghi, khuôn mặt cũng tràn đầy ý cười. Hai người nói chuyện một lúc, Đường Thư Nghi hỏi: "Sức khỏe của Tạ Lục gia tốt chứ?"

Nàng thực sự rất tò mò, một quý công tử môn phiệt như Tạ Lục, tại sao có thể gặp nạn.

Tạ nhị phu nhân nghe nàng nói vậy, thu nụ cười trên môi lại, nói: "Không giấu phu nhân, Lục thúc nhà ta mấy năm nay đã chịu đựng quá nhiều, thân thể trong khoảng thời ngắn dưỡng không khoẻ lên được."

Đường Thư Nghi nghe xong thì sững người, trên mặt hiện lên vẻ đồng tình, "Thật sự là đáng thương."

"Công chúa của Nhu Lợi quốc kia đúng là rất đáng ghét, cho dù có thiên đao vạn quả ả ta cũng không giải hết hận." Tạ nhị phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.