Trước đây, Đường Thư Nghi và ba hài tử thường cùng nhau ăn tối ở Thế An Uyển, dù bây giờ Tiêu Hoài đã trở lại, nàng cũng không muốn vì chuyện này mà thay đổi. Không thể vì trong nhà nhiều thêm một người mà mọi chuyện đều chiều theo ý hắn. Cho nên, buổi tối ăn ở Thế An Uyển.
Tiêu Ngọc Châu rất vui mừng vì cha và hai ca ca đã trở lại, nụ cười trên mặt chưa lúc nào hạ xuống. Đường Thư Nghi thấy vậy, cũng không khỏi nở nụ cười. Mặc kệ Tiêu Hoài thế nào, hai nhi tử đã trở về, Đường Thư Nghi vô cùng vui vẻ.
Đang suy nghĩ, hai huynh đệ liền vén rèm bước vào. Nhìn thấy nàng, hai người hành lễ rồi ngồi xuống. Đường Thư Nghi lại nhìn trái nhìn phải một hồi. Tiêu Ngọc Trần đen hơn trước kia rất nhiều, nhưng hắn vốn đã đẹp trai, đen hơn một chút càng thêm cứng rắn, càng anh tuấn hơn lúc trước.
Ai dô, chẳng lâu nữa thềm cửa nhà bọn họ lại bị bà mối đạp mòn.
Tiêu Ngọc Minh rõ ràng cao hơn rất nhiều, thân thể tráng kiện hơn, cả người cũng trầm ổn hơn rất nhiều. Đường Thư Nghi thấy hai nhi tử nhà mình như vậy, trong lòng thỏa mãn.
Tiêu Ngọc Châu đến gần bên người hai huynh đệ, hỏi: "Chẳng phải trong thư nói mang đồ chơi hay ho về cho muội sao? Ở đâu rồi?"
Tiêu Ngọc Minh nghe con bé nói vậy, hừ một tiếng nói: "Trong lòng nha đầu muội chỉ nghĩ đến lễ vật, sao không hỏi ca muội ở trên chiến trường g.i.ế.c được bao nhiêu quân địch?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622243/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.