Chương trước
Chương sau
"Đáng chết! Đều đáng chết!” Hoàng đế khom người đẩy toàn bộ đồ vật trên bàn xuống đất, sau đó chỉ vào Mẫn phi và Đại hoàng tử nói: "Chết, đều c.h.ế.t hết cho trẫm."

Mẫn phi vốn đã hoảng loạn không biết phải làm sao, thật ra nàng ta cũng không biết, rốt cuộc Đại hoàng tử là hài tử của ai.

Mà Đại hoàng tử đã hoàn toàn ngây ngốc ngồi phịch xuống đất. Sống mấy chục năm, hắn ta thế mà lại là dã chủng. Mà lúc trước hắn ta còn vô cùng tự tin, chính mình chắc chắn sẽ ngồi lên vị trí kia.

"Khương Tu Minh mưu đồ phản quốc, Khương gia cửu tộc… giết!" Hoàng đế hiện tại đã mất hết lý trí.

Thái phó cả người tê liệt trên mặt đất, ông ta không nghĩ tới chuyện nhiều năm trước của Mẫn phi, giờ khắc này lại bị vạch trần. Tính mạng của tộc nhân chín đời! Ông ta là tội đồ của Khương gia.

"Hoàng thượng." Lê ngự sử quỳ trên mặt đất nói: "Khương Tu Minh tội ác ngất trời, c.h.ế.t không hết tội. Nhưng chưa từng có tiền lệ tru di toàn bộ cửu tộc, Hoàng thượng ngài là một vị minh quân, xin ngài suy nghĩ kỹ!"

Đầu óc bốc đồng của Hoàng đế lúc này mới lấy lại được lý trí, y tức giận nhìn Khương Tu Minh, Đại hoàng tử và Mẫn phi nằm liệt trên mặt đất, hít sâu một hơi nói: "Trẫm không phải kẻ cuồng g.i.ế.c người, g.i.ế.c hết nam tử thành niên trong cửu tộc Khương gia, nam chưa thành niên đều mang thiến vào cung làm hạ nhân. Toàn bộ nữ quyến Khương gia giao cho giáo phường ty."

"Lê ái khanh bình thân." Hoàng đế nhìn Lê ngự sử nói: "Tiêu ái khanh và Lê ái khanh, các ngươi trở về trước đi."

Tiêu Hoài đứng dậy, hành lễ với Hoàng đế, sau đó cùng đi ra ngự thư phòng với Lê ngự sử.

Tiết trời mùa đông dù có nắng nhưng vẫn lạnh thấu xương. Lê ngự sử kéo áo choàng sóng vai đi cùng Tiêu Hoài ra khỏi cung, hắn liếc nhìn Tiêu Hoài chỉ mặc mỗi trường bào rộng tay, bước đi thong thả, lòng thầm nói tuổi trẻ đúng là thật tốt!

"Định Quốc Công, hạ quan có chuyện không hiểu." Lê ngự sử nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng, hắn thật sự rất tò mò.

"Lê ngự sử mời nói." Tiêu Hoài nói.

"Hầu phu nhân, ồ, bây giờ là Định Công phu nhân." Lê ngự sử nói: "Định Công phu nhân nói với ngài, Đại hoàng tử không phải....."

Lời tiếp theo không cần phải nói, mọi người hiểu. Nhưng Tiêu Hoài lại không hiểu, chuyện này... chuyện này liên quan gì đến Định Công phu nhân?

Hắn hỏi: "Tại sao Lê ngự sử lại nói như vậy? Phu nhân của Tiêu mỗ có liên quan gì đến chuyện này?"

Lê ngự sử: "......."

Phu thê các ngươi trước khi làm chuyện gì đó không thông báo cho nhau sao?

"Chẳng lẽ Định Quốc Công không biết, tất cả chứng cứ mà hạ quan dâng lên Hoàng thượng hôm nay đều đến từ Định Công phu nhân sao?" Lê ngự sử nói.

Tiêu Hoài sững sờ một lát, sau đó nói: "Ta còn chưa về nhà, phu nhân cũng chưa từng đề cập chuyện này với ta."

Lê ngự sử vẻ mặt hiểu rõ, lý do này cũng có thể hiểu được. Nhưng lúc trước hắn thậm chí còn không biết chuyện Mẫn phi có tư tình với người khác, làm sao lại chắc chắn Đại hoàng tử không phải là hài tử của Hoàng đế?

Không hiểu thì hỏi, Lê ngự sử lại hỏi: "Làm sao Định Quốc Công biết thân phận của Đại hoàng tử? Ngài còn nghĩ ra phương pháp nhỏ m.á.u nhận thân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-390.html.]

Tiêu Hoài mỉm cười: "Ta cược."

Lê ngự sử: "........"

Không nói thì không nói, đùa người làm gì chứ!

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến cửa cung, tuỳ tùng của Lê ngự sử lập tức chạy tới, đưa lò sưởi cho hắn. Bên này, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh cũng chạy tới, hai người vẫn luôn đợi ở cổng cung.

"Sao không về nhà?" Tiêu Hoài hỏi bọn họ.

Lúc trước khi còn ở Tây Bắc, hai người mỗi ngày đều mong hồi Kinh, gặp mẫu thân và muội muội của bọn họ.

"Nhi tử lo lắng cho phụ thân." Tiêu Ngọc Thần nói, Tiêu Ngọc Minh ở bên cạnh cũng gật đầu.

Trái tim Tiêu Hoài ấm lên, giơ tay vỗ vỗ vai hai người, "Đi thôi."

Lúc này, Triệu quản gia chạy tới, rơm rớm nước mắt hành lễ với Tiêu Hoài: "Nô tài tham kiến Hầu gia, không phải, tham kiến Quốc Công gia."

Tiêu Hoài duỗi tay ra đỡ hắn, "Đứng dậy đi."

Triệu quản gia đứng dậy, lại nói: "Phu nhân phái tiểu nhân tới tiếp đón Quốc Công gia và hai vị công tử hồi phủ."

Tiêu Hoài hạ mắt xuống, nói: "Vậy chúng ta đi thôi."

Triệu quản gia đáp một tiếng, Tiêu Ngọc Minh đột nhiên chạy đến bên người hắn hỏi: "Triệu quản gia, nương ta và Ngọc Châu thế nào rồi?"

Triệu quản gia mỉm cười nói: "Đều khoẻ, chỉ là phu nhân và tiểu thư vẫn luôn nhớ đến Quốc Công gia và hai vị công tử."

"Ta mang rất nhiều đồ vật hay ho về cho Ngọc Châu và nương." Tiêu Ngọc Minh lại nói.

"Phu nhân và tiểu thư nhất định rất thích nó." Triệu quản gia cười nói.

Vừa nói vừa lên xe ngựa, sau đó đi về phía phủ Vĩnh Ninh hầu. Một lúc sau liền đến cổng phủ, ba người xuống xe, thấy cửa lớn mở rộng, Tiêu Ngọc Châu và Đường Thư Nghi đang đứng ở cửa.

Chỉ thấy hai người đều bước nhanh bước chân, vẻ mặt mang theo kích động đi tới. Hai tay Tiêu Hoài siết chặt thành nắm đấm, hắn không biết lát nữa nếu như cả Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu cùng vồ lấy hắn, hắn nên làm như thế nào.

Mà chính giờ khắc này, Đường Thư Nghi dẫn đầu đi tới, bàn tay hắn càng nắm chặt hơn. Nhưng chỉ thấy nàng đi tới, lướt qua hắn đứng trước mặt Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Minh, ánh mắt tràn đầy yêu thương và kích động.

Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Minh vén áo choàng lên, quỳ gối trước mặt nàng, đồng thanh nói: "Nhi tử gặp mặt mẫu thân."

Sau đó, hai người mạnh mẽ dập đầu ba cái. Đường Thư Nghi dìu hai người họ dậy, rưng rưng nước mắt mà nhìn trái nhìn phải, thấy hai người đều ổn, hơn nữa còn tráng kiện hơn trước, mới mỉm cười nói: "Nhi tử của ta đã trưởng thành rồi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.