"Chết trên chiến trường." Giọng nói của Tiêu Dịch Nguyên có chút trầm trọng, "Nhi tử Tiêu Hoài của tổ phụ cũng c.h.ế.t trận."
Tiêu Thành Minh nghe hắn nói vậy, bàn tay già nua vỗ vào đùi khóc lên, bi thương vô cùng, "Lúc huynh ấy rời đi, ta mới mười một mười hai tuổi, huynh ấy bảo ta chăm sóc cha nương, huynh ấy đi tranh tiền đồ, để chúng ta có cuộc sống tốt đẹp. Cuộc sống tốt đẹp nào bằng gia đình đoàn tụ chứ...".
Tiêu Dịch Nguyên vỗ nhẹ vào lưng ông ấy, nhẹ giọng nói: "Nhị gia gia, đều qua rồi."
Tiêu Thành Minh khóc một hồi, dùng tay áo lau nước mắt, thở dài nói: "Có dịp hỏi xem mộ gia gia cháu chôn ở đâu, ta đi thăm ông ấy."
Tiêu Dịch Nguyên gật đầu: "Vâng."
"Gia gia cháu huynh ấy.... sau này lấy nhà nào?” Tiêu Thành Minh hỏi.
Tiêu Dịch Nguyên: "Đích nữ của phủ Võ Dương bá."
"Phủ Võ Dương bá có lợi hại không?" Tiêu Thành Minh lại hỏi.
Tiêu Dịch Nguyên đại khái hiểu ý của ông ấy, nhưng có một số việc chính là một mớ hỗn độn. Hắn nói: "Những gia đình có tước vị ở Thượng Kinh, cũng chỉ có mười mấy nhà, đương nhiên lợi hại rồi."
"Cái này..." Tiêu Thành Minh nắm lấy tay Tiêu Dịch Nguyên nói: "Nãi nãi cháu mấy năm nay hầu hạ cha mẹ chồng, sinh nhi dưỡng nữ không chút sai sót nào, không thể đến cuối cùng một danh phận cũng không có."
Trưởng tẩu như mẫu, khi ông ấy còn nhỏ, Lục thị đã chăm sóc ông ấy rất nhiều. Sau đó một nhà chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622206/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.