Chương trước
Chương sau
Đường Thư Nghi nhìn cậu bé trước mặt, trong mắt mang theo hài lòng. Thật ra lúc đầu nàng chỉ vì muốn đầu tư một chút, mới viết chú thích trong sách đưa cho cậu bé, nhưng hai người đầu tiên trao đổi bằng thư từ, bây giờ lại đích thân chỉ dạy, suy nghĩ trong lòng của nàng đã phát sinh thay đổi từ lâu.

Nàng bây giờ đã không còn mong đợi hài tử này về sau sẽ thành Hoàng đế nữa, nàng hy vọng rằng cậu bé có thể sống hạnh phúc.

Nhận lấy chén trà trong tay cậu bé, nhấp một ngụm, Đường Thư Nghi nói: "Người sống trên đời, hầu hết những chuyện chúng ta gặp phải đều có lợi. Thuận lợi khiến người cảm thấy yên ổn rộng lượng, khổ đau lại rèn luyện ý chí, cho nên lúc trước cho dù đã trải qua những gì, đều là chuyện có ý nghĩa, không cần để ý, cũng không cần vì vậy mà đau lòng, càng không cần vì vậy mà tự ti. Ngươi rất giỏi, cũng không thua kém bất cứ người nào, thuận theo bản tâm làm chính mình là được."

Ánh mắt Lý Cảnh Tập ẩm ướt, những lời này, mỗi một chữ đều như khắc vào lòng cậu bé. Cậu bé quả thật để ý đến quá khứ, không cam lòng cũng như tự ti về quá khứ của mình.

Cậu bé lại cúi đầu thật sâu hành lễ với Đường Thư Nghi: "Học sinh cảm tạ lão sư."

Đường Thư Nghi đứng dậy nâng cậu bé lên, "Sau này vẫn nên giống như trước đây, hưng hô cũng không thay đổi."

Lý Cảnh Tập cúi đầu xuống, "Vâng."

"Ngươi quen biết Phương đại nho, ngươi nói ngày mai đến bái sư nên tặng lễ vật gì?" Thái phi hỏi Đường Thư Nghi.

"Ông ấy thích thư hoạ, ông ấy còn từng nói rất thích thư pháp của Vương gia." Đường Thư Nghi nói.

Vương gia ở đây là nói Tiêu Dao Vương, hắn sinh thời trong giới học giả cũng có danh khí không nhỏ, đặc biệt là thư pháp và thư hoạ, được rất nhiều người săn đón.

Thái phi nghe nàng nói vậy, mỉm cười nói: "Trong nhà nó có rất nhiều thư hoạ, chúng ta đi chọn đi."

Nói rồi bà ấy đứng dậy đi ra ngoài, Đường Thư Nghi, Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập cũng đứng dậy đi đến thư phòng.

Không thể không nói, Tiêu Dao Vương thực sự là một người phong nhã, thư phòng của hắn nằm trong viện, có cây có hoa, có nước có đình, nên có đều có. Đặc biệt bên ngoài thư phòng, dưới hành lang đặt một chiếc ghế bập bênh bằng gỗ đàn hương và một chiếc bàn nhỏ, nhìn vào càng thấy phong vị độc đáo.

Thậm chí còn có thể tưởng tượng ra, buổi trưa một nam tử diện mạo tiêu soái, thảnh thơi nằm trên ghế bập bênh, hoặc là uống trà ngắm bình minh hoàng hôn, hoặc nhắm mắt nghe tiếng gió thổi mưa rơi.

Cảnh tượng này, chỉ nghĩ thôi đã thấy đẹp không sao tả xiết.

Đi vào trong, bên trong càng như một thế giới khác. Chỉ thấy trong thư phòng rộng lớn là ba phòng thông nhau không có ngăn cách, đứng trước hai mặt tường giá sách to lớn, bên trên để toàn là sách.

Một tháp gỗ lớn, bàn trà bàn cờ tinh tế, bàn làm việc rộng lớn, những cuộn giấy rực rỡ sắc màu vân vân được đặt đan xen ngẫu hứng với nhau, nhàn nhã lại đầy thú vị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-351.html.]

Thái phi đi đến tủ bên cạnh giá sách, vươn tay mở cửa, thấy bên trong đặt đầy ắp tranh cuộn, ước tính ít nhất cũng phải vài trăm bức.

"Trước kia nó nhàn rỗi cả ngày, liền thích ở đây viết viết vẽ vẽ, từ từ tích lũy nhiều thành như này."

Thái phi đưa tay lấy ra vài bức, sau đó vẫy tay gọi Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập lấy từ trong tủ ra, bà ấy mở từng bức một ra cho Đường Thư Nghi xem.

"Mây bay nước chảy, nét tựa khói bay." Đường Thư Nghi nhìn xong không nhịn được nói.

Thái phi vẻ mặt tự hào, "Mặc dù Thừa Doãn có chút thiên phú về thư hoạ, nhưng lúc nhỏ luyện tập cũng chịu không ít khổ đau."

"Vương gia là người có tâm trí kiên định." Đường Thư Nghi nhìn chữ viết trong tay nói.

Đều nói chữ giống người, chữ của Tiêu Dao Vương nhìn có vẻ phóng khoáng ngang ngạnh, nhưng trong nét bút lại mơ hồ lộ ra ý cương nghị.

Đường Thư Nghi đến bây giờ vẫn không đoán ra, Tiêu Dao Vương rốt cuộc đã c.h.ế.t hay chưa. Nếu đã chết, tại sao Thái phi lại thay đổi nhiều như vậy? Nếu chưa chết, tại sao bà ấy lại muốn hài tử quá kế chứ? Hơn nữa, tại sao Thái phi lại chủ động thân thiết với họ như vậy?

Xem không hiểu, thực sự xem không hiểu. Nàng phát hiện, gần đây có quá nhiều chuyện nàng xem không hiểu, ví dụ như tại sao Tạ gia lại muốn liên hôn với bọn họ, mà đối tượng lại là Nhị nhi tử Tiêu Ngọc Minh.

Đè nén những suy nghĩ phức tạp, Đường Thư Nghi và Thái phi chọn hai bức thư hoạ của Tiêu Dao Vương cho Phương đại nho. Sau khi chọn thư hoạ xong, Thái phi lại phái người từ phòng kho chuyển vô số đồ vật quý hiếm ra, "Chỉ tặng thư hoạ làm lễ vật thì quá ít ỏi, ngươi lại giúp ta chọn thêm lễ vật khác."

Đường Thư Nghi mỉm cười: "Thư hoạ của Vương gia, trong mắt nhiều người đã là vật vô giá."

Thái phi xua tay: "Những thứ đó của nó cho dù ở trong mắt người khác như thế nào, dù sao đối với ta mà nói cũng không đáng giá bao nhiêu tiền."

Đường Thư Nghi chọn thêm vài món lễ vật với bà ấy, sau đó ngồi cùng nhau uống trà trò chuyện. Thái phi liếc nhìn Lý Cảnh Tập cách đó không xa rồi nói: "Tâm tử của hài tử này có hơi nặng, nhưng cái này không trách nó."

Sống trong hoàn cảnh đó nhiều năm như vậy, nếu như không có chút tâm nhãn, không biết đã sớm c.h.ế.t bao nhiêu lần rồi.

"Từ từ thôi," Đường Thư Nghi cũng nhìn Lý Cảnh Tập, "Nghỉ dưỡng học tập một đoạn thời gian, lại cho nó tiếp xúc với người cùng tuổi trong Kinh, gặp qua nhiều người và chuyện, có lẽ sẽ tốt lên."

Thái phi mỉm cười: "Nuôi dạy hài tử ta không bằng ngươi."

Đường Thư Nghi mỉm cười, nhấp một ngụm trà, "Thần phụ cũng chỉ là lần mò từng chút một mà ra."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.