Chương trước
Chương sau
Thất hoàng tử đang quỳ bên cạnh, thấy vậy vẻ mặt đờ đẫn nói: "Không phải, là con không học được, vừa học được chút đồ vật đầu liền đau. Ngài… ngài đừng trách ông ấy."

Hoàng đế nhắm mắt lại, sau đó xoay người rời đi. Thật ra trước khi đến, trong sâu thẳm y hy vọng nhi tử này mang lại chút bất ngờ gì đó cho y, nhưng giờ lại khiến y thất vọng. Nhi tử này không những không làm y ngạc nhiên, mà còn là người ngu ngốc nhất trong số vài vị nhi tử của y.

Y sải bước đi ra ngoài, Tiêu Khang Thịnh vội vàng đi theo. Hoàng đế bước nhanh một lúc, sau đó dừng lại bước chân nói: "Thêm một số thứ vào viện của nó, những thứ mà các hoàng tử khác nên có đều bổ sung thêm cho nó."

Dù sao thì cũng là thân nhi tử, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, sự tức giận của năm đó đã sớm tan thành khói bụi. Chỉ có điều, sự thất vọng là thật.

Tiêu Khang Thịnh đáp một tiếng, sau đó đi theo Hoàng đế đến ngự thư phòng. Vào ngự thư phòng, Hoàng đế ngồi xuống, Tiêu Khang Thịnh vội vàng dâng trà, Hoàng đế nhận lấy nhấp một ngụm nói: "Khi chuyện đó xảy ra, nó bao nhiêu tuổi?"

Tiêu Khang Thịnh suy nghĩ một hồi, "Hẳn là bốn, năm tuổi."

Hoàng đế ừm một tiếng, Tiêu Khang Thịnh liếc mắt nhìn y, cẩn thận nói: "Thất hoàng tử nhìn có vẻ là người đơn thuần lương thiện."

Nghĩ đến chuyện Thất hoàng tử bảo vệ lão thái giám, Hoàng đế ừm một tiếng: "Có như có chút ưu điểm. Đi sắp xếp đi."

Tiêu Khang Thịnh vâng một tiếng, đi ra ngoài an bài chuyện thêm đồ vật vào viện của Thất hoàng tử. Bên này, trong viện tử đổ nát, Thất hoàng tử đứng đó không nhúc nhích. Từ khi Hoàng đế rời đi, cậu bé vẫn cứ đứng như vậy.

"Điện hạ, Hoàng đế không có nghi ngờ, không phải rất tốt sao?" Lão thái giám biết trong lòng cậu bé không dễ chịu, ở bên cạnh nhẹ giọng khuyên.

"Ta nghĩ... Ít nhất nói với ta câu gì đó." Nhưng không hề có.

Trái tim Lý Cảnh Tập giống như nhét một đống đá, bị đầy và đau.

Lão thái giám thấy cậu bé như vậy, đau lòng đến mức nước mắt trào ra, ông ấy lau nước mắt nói: "Điện hạ, Hoàng gia không có thân tình."

"Ta biết." Lý Cảnh Tập nhìn bầu trời bên ngoài viện nói: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói, đừng đau lòng vì người không quan tâm đến ngươi, không đáng."

"Đúng vậy, Hầu phu nhân nói đúng." Lão thái giám vội vàng nói: "Sau này những người đó sẽ biết, người giỏi giang như thế nào."

Lý Cảnh Tập đi đến bàn đá, tự rót cho mình một cốc nước, nói: "Ta là chính mình, không cần vì những kẻ không quan tâm đến ta mà đi chứng minh gì hết."

Đây cũng là những gì Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói với cậu bé.

Lão thái giám thấy khuôn mặt cậu bé không còn vẻ bi thương như trước, mỉm cười nói: "Điện hạ nói đúng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-343.html.]

Lý Cảnh Tập nghe ông ấy nói vậy, không khỏi bật cười.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động, lão thái giám đi tới mở cửa, nhìn thấy bên ngoài đứng một hàng cung nữ thái giám, trong tay bọn họ đều cầm đồ vật. Một thái giám đứng đầu nói: "Đây là Hoàng đế phân phó cho Thất hoàng tử."

Lão thái giám nghe xong bộ dáng vừa vui mừng vừa hoảng loạn, vội vàng cho bọn họ vào. Mà khi Lý Cảnh Tập nhìn thấy bọn họ, khuôn mặt lại thay đổi thành biểu cảm ngốc nghếch, mãi cho đến khi những thái giám và cung nữ đó rời đi.

"Từ hôm nay trở đi, đừng liên lạc với người của phủ Vĩnh Ninh hầu nữa." Thất hoàng tử nhỏ giọng nói với lão thái giám.

Lão thái giám vội vàng gật đầu: "Lão nô biết."

Giờ khắc này, trong lòng chủ tớ hai người mang theo mong đợi và thấp thỏm, mong đợi một cuộc sống khác trong tương lai, thấp thỏm sợ chuyện mong đợi hoá hư vô.

Chuyện Hoàng đế đến chỗ ở của Thất hoàng tử, còn cải thiện chỗ ở cho cậu bé, đêm hôm đó Đường Thư Nghi liền biết. Thái phi từ trong cung ra ngoài, trong cung tất nhiên cũng có người, cùng lúc đó, bà ấy cũng nhận được tin tức.

Ngày hôm sau, bà ấy gửi tấm thẻ vào cung, nói muốn thương lượng chuyện quá kế với Hoàng đế. Sau khi vào cung, bà ấy không đến ngự thư phòng gặp Hoàng đế trước, mà đến nơi ở trước đây trong cung của mình. Nhìn cung điện không chút tì vết, khóe môi Thái phi treo một nụ cười lạnh, vị Hoàng đế này đúng là, thật sự rất thích làm những chuyện giữ thể diện.

Nghe nói khi bà ấy ra khỏi cung, nơi ở ban đầu của bà ấy lẽ ra phải cho phi tử của Hoàng đế ở, nhưng Hoàng đế vẫn giữ lại, hơn nữa mỗi ngày sai người đến quét dọn. Cho dù là ai nghe thấy cũng nói Hoàng đế và Tiêu Dao Vương huynh đệ tình thâm!

Ở trong cung điện một lúc, bà ấy liền đứng dậy đi đến ngự thư phòng. Trên đường, đi ngang qua một cái hồ, bà ấy nhìn thấy một nam hài nhi mười một mười hai tuổi đứng ngây người bên hồ. Bà ấy bước đến bên người nam hài nhi, hỏi: "Ngươi đang nhìn gì vậy?"

Nam hài nhi quay đầu nhìn bà ấy, lại quay đầu đi nói: "Bên trong có cá."

Thái phi nhìn cá trong ao, trên mặt nở nụ cười: "Thích sao?"

Nam hài nhi gật đầu: "Thích."

Thái phi hỏi: "Tại sao?"

Nam hài nhi ngước lên nhìn bà ấy trả lời: "Vui vẻ."

Thái phi nghe cậu bé nói như vậy, đứng đó sững người một lúc rồi nói: "Nhi tử của ta trước kia cũng thích đứng bên hồ này xem cá, nhưng nó nói, cá trong hồ không vui bằng cá ở sông lớn biển rộng bên ngoài."

Nói xong, bà ấy sờ sờ đầu nam hài nhi nói: "Hôm nay gió lớn, mau trở về đi."

Nam hài nhi gật đầu, sau đó nhìn Thái phi rời đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.