"Tạ gia muốn liên hôn?" Đường Quốc Công đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Đường Thư Nghi gật đầu: "Đúng vậy, hôm qua Tạ phu nhân đến gặp con, nói rằng Tạ lục gia thời niên thiếu có qua lại với Tiêu Hoài, tình nghĩa sâu đậm, lúc đó nói về sau muốn tạo lương duyên Tần Tấn."
Đường Quốc Công nheo mắt lại, "Ta chưa từng nghe nói Tạ gia lão Lục có tình nghĩa gì với Tiêu Hoài. Vả lại, Tạ gia lão Lục đã nhiều năm không xuất hiện, cũng chưa từng nghe nói hắn đã thành thân, cuộc liên hôn này là ai với ai?"
Lông mày Đường Thư Nghi nhíu lại, nàng không biết tình hình của Tạ Lục gia này. Đúng vậy, nếu vị Tạ Lục gia này còn chưa kết hôn, vậy Tạ gia đưa ai ra để liên hôn?
Lúc này, Đường Quốc Công lại nói: "Chúng ta chưa nghe nói, Tạ Lục gia cũng chưa chắc đã chưa thành thân, chỉ là, ta thấy chuyện này có ẩn khúc, phải xem xét một chút."
Đường Thư Nghi vâng một tiếng, "Con cũng nghĩ như vậy. Chỉ là cũng phải xem công tử tiểu thư Tạ gia trước."
"Được, con cứ thế mà làm." Đường Quốc Công nói.
Mặc dù ông cảm thấy liên hôn với Tạ gia rất tốt, nhưng dưới tình huống không hiểu rõ mục đích của đối phương, vẫn nên thận trọng thì tốt hơn.
Hai cha con lại trò chuyện một lúc, Đường Thư Nghi đi đến hậu viện. Đường phu nhân nhìn thấy nàng, trên mặt mang theo ý xin lỗi: "Ta bồi lễ với muội, chuyện Tạ gia muốn liên hôn với nhà muội, là ta tâm tư không chu đáo."
Đường Thư Nghi mỉm cười xua tay: "Đại tẩu, tẩu đừng khách khí với ta."
Đường đại phu nhân mỉm cười: "Muội đừng trách ta lo chuyện bao đồng là được."
"Ta biết tẩu cũng là muốn tốt cho chúng ta," Đường Thư Nghi nghiêng người nhìn nàng ấy nói, "Hơn nữa đều là người một nhà, làm sao có thể nói là lo chuyện bao đồng?"
Đường đại phu nhân thấy nàng thật sự không tức giận, cười nói: "Không trách ta là tốt rồi, vậy bây giờ muội nghĩ thế nào?"
"Xem đã rồi nói, gia thế Tạ gia cao, nhưng cũng cần hài tử hợp nhau." Đường Thư Nghi nói.
Đường đại phu nhân: "Đúng."
Hôm qua nàng ấy về nhà, nói với Đường Thư Bạch, Tạ gia muốn liên hôn với phủ Vĩnh Ninh hầu. Đường Thư Bạch nghe xong cau mày nói: "Lý do Tạ gia muốn liên hôn quá gượng ép, chuyện này phải thận trọng một chút."
Đường đại phu nhân nghe xong chợt nhận ra, nàng ấy lúc trước chỉ nghĩ đến Tạ gia thế gia trăm năm, có thể liên hôn với cho bọn họ là chuyện tốt. Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, một gia tộc như Tạ gia, mỗi một chuyện mà bọn họ làm không thể không có mục đích, bọn họ muốn liên hôn với phủ Vĩnh Minh hầu, nhất định có mưu đồ.
Nếu đã vậy, khi còn chưa rõ bọn họ mưu đồ cái gì, tốt nhất không nên dễ dàng thành hôn.
Cô tẩu nói xong chuyện này, trong lòng đều không còn khúc mắc, lại nói chuyện khác. Đường đại phu nhân thở dài: "Hôm qua, cô nương Lê gia kia lại đến quấy rầy Kỷ Văn, may mà có An Lạc kéo Kỷ Văn đi, Lê phu nhân trông có vẻ là người sáng suốt, tại sao lại vô lý như vậy?"
"Cũng có thể Lê tiểu thư không muốn buông tay." Đường Thư Nghi nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-329.html.]
Đường phu nhân hừ một tiếng: "Bọn họ càng là như vậy, chúng ta càng không thể đồng ý chuyện hôn sự này. Hành sự quá dây dưa, một chút cũng không sảng khoái."
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Đây là do Tam công tử của chúng ta tài giỏi."
Đường đại phu nhân nghe nàng nói đùa, cười lên hai tiếng, sau đó nói: "Ta phải nhanh chóng định thân cho Kỷ Văn."
Nói rồi, nàng ấy nghiêng người lại gần Đường Thư Nghi nói: "Muội thấy tam cô nương của phủ Võ Dương bá thế nào?"
"Tiết Oánh?" Đường Thư Nghi hỏi.
Đường đại phu nhân gật đầu.
"Đương nhiên là tốt rồi." Đường Thư Nghi nói: "Tẩu cũng biết cách nuôi dưỡng phủ Võ Dương bá, tính khí của Tiết Oánh hào phóng thẳng thắn, rất tốt."
Trên mặt Đường phu nhân cũng mang theo vẻ hài lòng, "Mấy hôm nay ta vẫn luôn để ý tiểu cô nương này, nhìn đến nhìn đi, cảm thấy hài tử Tiết Oánh này không tồi."
"Kỷ Văn thấy thế nào?" Đường Thư Nghi vẫn nghĩ, loại chuyện này trước tiên phải hỏi hai bên có thích nhau hay không.
Đường đại phu nhân lại mỉm cười: "Không giấu muội, thật ra là nó thích Tiết Oánh trước, đến nói trước mặt ta."
Đường Thư Nghi sững sờ, sau đó nói: "Vậy ta hai ngày này đến phủ Võ Dương bá thăm dò một chút?"
"Ta cũng có ý đó." Đường đại phu nhân nói: "Nếu phủ Võ Dương bá không có ý kiến, chúng ta liền xem bát tự, định thân cho hai hài tử."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Vậy ngày mai ta liền đi."
"Được."
Hai người lại nói chuyện một lúc, Đường Thư Nghi cáo từ về phủ. Trên đường về, Đường Thư Nghi nói với Tiêu Ngọc Châu chuyện Đường tam công tử phải lòng Tiết Oánh, Tiêu Ngọc Châu bộ dáng con sớm đã biết nói: "Tam biểu ca vẫn luôn nhìn trộm Tiết Oánh biểu tỷ, bị con bắt gặp mấy lần."
Đường Thư Nghi: ".... Tại sao con không nói sớm?"
Tiêu Ngọc Chu mím môi dưới, "Tiết Oánh biểu tỷ không cho con nói."
Hiểu được, hai người này bí mật ngầm qua lại với nhau! Được rồi, mối hôn sự này thành rồi. Hai nhà môn đăng hộ đối, lại là thân thích liên hôn với thân thích, càng thêm thân thiết, hai hài tử cũng có tình ý với nhau, trực tiếp định thân đi.
Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi đến phủ Võ Dương bá nói chuyện này với Võ Dương bá phu nhân. Võ Dương bá phu nhân nghe xong nói: "Không phải bảo muốn liên hôn với Lê gia sao?"
Đường gia muốn liên hôn với Lê gia, người ngoài không biết, nhưng thân thích vẫn biết. Đường Thư Nghi giải thích mọi chuyện với nàng ấy, Võ Dương bá phu nhân cau mày: "Vậy trước đây Đường Tam có qua lại gì với cô nương Lê gia kia không?"
Nói qua lại có ý khá hàm súc, nàng ấy thật ra muốn muốn hỏi, Đường Tam có quan hệ riêng tư gì với Lê tiểu thư hay không, hoặc là có tiếp xúc sâu hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]