Chương trước
Chương sau
Đường tam công tử cuối cùng cũng giúp Đường An Lạc thắng cuộc thi ném bình, sau đó cùng Tiêu Dịch Nguyên rời đi, dẫn hắn đến chỗ mấy công tử mình quen biết. Khoảnh khắc Đường tam công tử quay người đi về phía hắn, Tiêu Dịch Nguyên lập tức thu hồi ánh mắt đang nhìn về Đường An Lạc, sau đó cùng Đường tam công tử rời đi.

Đến bây giờ, cho dù hắn có đần độn đến đâu cũng hiểu rõ tâm tư của chính mình. Nhưng khoảng cách quá lớn, hắn một chút cũng không dám lộ ra.

Mặc dù Vĩnh Ninh Hầu phu nhân ở bên ngoài thừa nhận hắn, nhưng hắn cũng không tự coi mình là người của phủ Vĩnh Ninh hầu, nhiều nhất chỉ là thân thích của phủ Vĩnh Ninh hầu mà thôi. Mà Đường An Lạc lại là đích nữ hàng thật giá thật của phủ Quốc Công, còn là đích nữ được sủng ái.

Lòng hắn loạn như cỏ dại vừa mọc lên khỏi mặt đất vào mùa xuân, hoảng loạn, đè nén lại không biết phải làm sao.

Bên này, Đường An Lạc chơi ném bình xong, đi tìm Tiêu Ngọc Châu. Tiêu Ngọc Châu đang ở đình viện chơi giấu móc với Hướng Ngũ và một vài vị tiểu thư công tử. Vài người vây quanh nhau, hoặc là không cảm xúc, hoặc là một mặt cao thâm khó dò, hoặc là lơ là bình thường.... Dù sao, không thể đoán được móc trong tay của ai.

Có vài người nhìn mặt của bọn họ, đoán xem móc ở trong tay ai. Còn có người không tham gia đứng ở bên cạnh xem, vài người này, có người đứng ở bên ngoài vòng, có người ngồi trên lan can của đình.

Tiêu Ngọc Châu và hai vị tiểu thư phụ trách đoán, ba người bọn họ cẩn thận quan sát biểu cảm của vài người bọn họ, nhưng đối phương che giấu quá kỹ, nhất không đoán được móc ở trong tay ai.

Lúc này, Tiết tam cô nương Tiết Oánh hơi cử động một chút, không lâu sau Tiêu Ngọc Châu chỉ vào một vị tiểu thư nói: "Trong tay Bùi tỷ tỷ."

Bùi tiểu thư nghe thấy vậy, khuôn mặt vốn dĩ không biểu cảm sụp đổ, sau đó duỗi tay ra, nhìn thấy một cái móc bạc nhỏ nằm trong lòng bàn tay của nàng ấy.

"Tiêu Ngọc Châu, ngươi gian lận." Lúc này, tiểu thư của Chỉ huy sử tiền điện Nguyễn đại nhân đứng dậy, chỉ vào Tiết Oánh và nói: "Là biểu tỷ Tiết Oánh của ngươi ám chỉ cho ngươi."

Tiêu Ngọc Châu vẻ mặt không thể giải thích được, "Rõ ràng là ta tự đoán được, mặc dù trên mặt Bùi tỷ tỷ không có biểu cảm gì, nhưng tư thế ngồi của tỷ ấy quá cứng đờ, rõ ràng là đang lo lắng, cho nên ta đoán là tỷ ấy."

"Ta nhìn thấy, Tiết Oánh động một chút, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi." Nguyễn tiểu thư chỉ vào Tiết Oánh nói.

Giọng điệu của nàng ta hùng hổ doạ người, bộ dáng thề sẽ không từ bỏ, Tiêu Ngọc Châu và Tiết Oánh đều tức giận. Tiết Oánh đứng dậy nói: "Ta là ngồi lâu rồi, mới động đậy một chút, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao. Vừa nãy ngươi cũng động đậy vài lần."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-325.html.]

Nguyễn tiểu thư là người háo thắng, nhưng lại không giỏi ăn nói, nhất thời bị Tiết Oánh chặn miệng không nói được gì. Lúc này, những người khác bắt đầu khuyên ngăn, nói ban đầu vốn dĩ là một trò chơi, thắng thua gì đó đều không quan trọng.

Mọi người nói như vậy, Nguyễn tiểu thư càng tức giận hơn, nàng cảm thấy mọi người đang bắt nạt nàng. Nàng nhấc chân lên đi về phía Tiêu Ngọc Châu và Tiết Oánh, muốn đến gần lý luận với bọn, nhưng những người khác cho rằng nàng ta muốn động tay, vội vàng kéo nàng ta lại. Nguyễn tiểu thư thấy vậy vùng vằng muốn thoát ra, vung tay một cái, vừa hay đánh trúng Đồng công tử đang ngồi trên lan can, còn đang ăn dưa xem kịch.

Vì Đồng công tử này thấy một cánh tay vung về phía mình, trong tiềm thức muốn né tránh, nhưng hắn đang ngồi trên lan can, vừa nghiêng người né tránh liền mất trọng lực, mắt thấy sắp ngã xuống dưới dưới.

Hướng Ngũ thấy vậy vội vàng duỗi tay ra nắm lấy cánh tay hắn, nàng ấy tập võ sức lực lớn, dùng sức kéo Đồng công tử ra khỏi lan can. Đồng công tử không đứng vững, suýt nữa ngã xuống đất, nhưng Hướng Ngũ lại đỡ lấy hắn.

Sau khi đứng vững, hắn đỏ mặt chắp tay hành lễ với Hướng Ngũ: "Cảm ơn Hướng tiểu thư ra tay giúp đỡ."

Hướng Ngũ không để ý xua tay: "Không có gì."

Đồng công tử đỏ mặt, lén lút liếc nhìn Hướng Ngũ, chỉ thấy nữ hài tử trước mặt, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to to, làn da mặc dù không trắng lắm nhưng trông khỏe mạnh tràn đầy sức sống. Một cơn gió thổi qua, vài sợi tóc mai của nàng ấy khẽ bay lượn theo gió, khiến cả người nàng ấy linh động hơn.

Mẹ ơi, tim đập nhanh quá.

Tim hắn điên cuồng đập thình thịch thình thịch, Nguyễn tiểu thư cũng không hùng hổ doạ người nữa, hừ một tiếng quay người rời đi. Tiêu Ngọc Châu, Tiết Oánh và Đường An Lạc trong lòng vô cùng phiền muộn. Đang chơi vui vẻ, kết quả lại thành như thế này.

Lúc này Hướng Ngũ đi tới, nói: "Đi thôi, dẫn các ngươi đi đá bóng."

Nàng ấy nói như vậy, mấy người hào hứng nói: "Được, chúng ta chơi với nhau."

Một đám người lại đi đá bóng, Đồng công tử cũng vội vàng đi theo, không xa không gần đi bên người Hướng Ngũ. Tiêu Ngọc Châu nhìn thấy, mím chặt môi ngăn mình phát ra tiếng cười.

........

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.