Đường Thư Nghi không nhịn được cười: "Trước không nói đến chuyện trong một đại gia tộc, nhiều con cháu như vậy, không thể nào không có một người thông minh, cho dù không có, nếu như biết chỉ dạy, tất nhiên có thể dạy người thành tài."
Tiêu Ngọc Châu vẻ mặt không hiểu, Đường Thư Nghi giải thích với con bé: "Con người quả thật trời sinh có người thông minh người không thông minh, nhưng người không thông minh chỉ cần không phải là kẻ ngốc, trên người họ thế nào cũng có một hoặc hai điểm mạnh."
“Giống như đại ca con có tài đọc sách, Nhị ca con có tài tập võ, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ giỏi về đối nhân xử thế, còn có người giỏi vẽ tranh, có người tinh thông tính toán vân vân, chỉ cần để họ phát triển ở nơi họ am hiểu. Phát huy được thứ mình am hiểu, tất nhiên sẽ có chỗ dùng, có chỗ dùng thì có giá trị, có thể làm được điều gì đó.”
“Trong một gia tộc, cho dù không thể phát huy thế mạnh của mỗi một người, chỉ cần tóm lấy vài người, để bọn họ phát huy thế mạnh, giúp đỡ lẫn nhau, gia tộc đó sẽ không lụi bại. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến phủ Lễ Quốc Công suy tàn đó chính là huynh đệ tương tàn, đó là đại kỵ."
Tiêu Ngọc Châu rơi vào trầm tư, Đường Thư Nghi sờ sờ đầu con bé, "Bây giờ con không hiểu cũng không sao, sau này từ từ suy nghĩ là được."
Tiêu Ngọc Châu gật đầu.
.........
Ngày thứ hai, ăn sáng xong không lâu, lão Lễ Quốc Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622166/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.