Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu đứng dậy, lại nghe Trường Bình công chúa nói: "Trong lòng Vĩnh Ninh Hầu phu nhân còn thù oán bổn cung sao?"
Đường Thư Nghi sững sờ một lát, "Sao công chúa lại nói như vậy?"
Trường Bình công chúa lại hừ một tiếng, "Tiểu nha đầu nhà ngươi suýt chút bỏ mạng trong cung, không phải ngươi nghi ngờ bổn cung sao?"
Đường Thư Nghi thật sự cạn lời, vị công chúa này thật sự rất thích nói thẳng!
"Công chúa nghĩ nhiều, thần thiếp hiểu rõ, lần đó công chúa cũng bị người khác lợi dụng." Đường Thư Nghi không muốn có thù oán với Trường Bình công chúa, vị công chúa này vốn dĩ không có ác ý với bọn họ.
"Coi như ngươi thông minh." Trường Bình công chúa nói rồi liếc nhìn Tiêu Ngọc Châu, lấy một chiếc vòng tay phỉ thuý từ trên tay nàng ta xuống, có lẽ là vì cảm thấy một chiếc vòng tay không đủ, nàng ta lại tháo một miếng ngọc bội dương chi bạch ngọc trên thắt lưng xuống, đưa cho nha hoàn bên người, nói: "Tiểu cô nương nhà ngươi rất đáng yêu, bổn cung thích."
Nha hoàn cầm lấy vòng tay và ngọc bội, mỉm cười đi tới trước mặt Tiêu Ngọc Châu, nhét đồ vào tay con bé. Tiêu Ngọc Châu quay đầu nhìn Đường Thư Nghi, Đường Thư Nghi gật đầu với con bé, Tiêu Ngọc Châu bước lên phía trước hành lễ với Trường Bình công chúa lần nữa, "Cảm tạ công chúa."
Trường Bình công chúa khẽ ừm một tiếng, lại nhìn Đường Thư Nghi nói: "Ngươi chuẩn bị về phủ sao?"
Đường Thư Nghi cúi đầu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622164/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.