Chương trước
Chương sau
Lại nghe tiểu bá vương nói: "Tai của tiểu gia ta rất tốt, trước giờ chưa từng nghe lầm chuyện gì. Ngươi vừa mới nói rõ ràng, Nhị hoàng tử bảo đảm có thể để người khác làm Vĩnh Ninh hầu. Đúng là khẩu khí lớn, cho rằng người của phủ Vĩnh Ninh hầu chúng ta đều c.h.ế.t hết rồi sao? Hay nói ý của Nhị hoàng tử chính là ý của Hoàng thượng? Đi, đi gặp Hoàng thượng với tiểu gia, tiểu gia chính là nghĩ không ra, tước vị nhà ta tại sao Nhị hoàng tử nói cho người khác là có thể cho người khác?"

Tiêu Ngọc Minh vừa kéo Hoàng Văn Diệu đi vừa nói, thanh âm to đến nỗi mọi người trong trà lâu đều có thể nghe thấy. Hoàng Văn Diệu hận không thể c.h.ế.t ngay tại chỗ, hét lên như vậy, cho dù hắn ta có luôn mồm phủ nhận những lời đó thì cũng chỉ có thể chết! Hoàng thượng không quan tâm có chứng cứ hay không, Hoàng thượng chỉ tin những gì mình muốn tin.

"Tiêu Nhị công tử, cẩn thận lời nói!" Cả người Hoàng Văn Diệu ngã về phía trước không bước, còn nhỏ giọng nói với Tiêu Ngọc Minh: "Tiêu nhị công tử, ngài cho dù muốn đi gặp Hoàng thượng, cũng phải xem có gặp được không! Tiểu nhân đắc tội ngài chỗ nào, ngài cho tiểu nhân một cơ hội, chúng ta ngồi xuống nói chuyện có được?"

Tiêu Ngọc Minh quay đầu nhìn hắn ta cười lạnh: "Ta không gặp được Hoàng thượng, ngoại công ta có thể, cữu cữu ta có thể, đi!"

Hắn lại kéo Hoàng Văn Diệu đi về phía trước, Hoàng Văn Diệu nghiêng về phía trước không đi, nhưng Tiêu Ngọc Minh luyện tập nhiều ngày như vậy cũng không phải vô ích, so với những người trong phủ Hướng đại tướng quân, hắn có lẽ hơi yếu một chút, nhưng người hai tay trói gà không chặt như Hoàng Văn Diệu, vẫn không thành vấn đề.

Hai người một người lôi một người bị kéo cứ thế mà đi, Tiêu Dịch Nguyên ở trong phòng đã sửng sốt đến mức không biết nên nói gì. Đó là phụ tá của phủ Nhị hoàng tử, Nhị công tử phủ Vĩnh Ninh hầu cứ thế kéo đi rồi?

Hắn không biết phủ Vĩnh Ninh hầu đối với ai cũng kiêu ngạo như vậy, hay chỉ đối với Nhị hoàng tử mới như vậy. Nhưng bất kể thế nào, phủ Vĩnh Ninh hầu không phải là thứ hắn có thể lay chuyển. Chưa kể trước kia hắn cũng không có ý tưởng đoạt tước vị, cho dù có, nhìn thấy cách hành sự của phủ Vĩnh Ninh hầu, hắn cũng ngàn vạn không dám.

Nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến hắn, hắn phải đi theo nhìn xem. Nghĩ vậy hắn liền đi ra bên ngoài, nhưng bị hai vị công tử áo gấm chặn lại. Chỉ thấy hai người họ một trái một phải dựa vào khung cửa, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần.

Mặc dù ánh mắt của hai người đơn thuần đánh giá, không mang theo chút cảm xúc nào khác, nhưng Tiêu Dịch Nguyên vẫn không thoải mái lắm. Hắn chắp tay nhìn hai người bọn họ, nói: "Hai vị có gì chỉ dạy gì sao?"

"Chỉ dạy thì không đến," Tiểu công tử đứng bên trái nói: "Chỉ khuyên ngươi, nếu muốn thuận lợi thi khoa cử thì cứ đợi ở đây, chỗ nào cũng không đi. Đợi chuyện bên ngoài kết thúc, ngươi lại đi."

Tiêu Dịch Nguyên nghe hắn nói vậy thì sững người, sau đó hiểu ra, đây là muốn đẩy hắn ra khỏi chuyện này. Mặc dù chuyện này hắn có tham gia, nhưng chỉ cần hắn không xuất hiện không lên tiếng, lực chú ý của người khác sẽ đổ dồn vào Nhị hoàng tử và phủ Vĩnh Ninh hầu, hắn coi như được an toàn.

Nghĩ rõ quan hệ bên trong, hắn lại chắp tay nói: "Cảm tạ công tử nhắc nhở."

Tề Nhị lại liếc mắt nhìn hắn, trong lòng chậc một tiếng, sau đó nói: "Đừng cảm ơn ta, là Vĩnh Ninh Hầu phu nhân bảo ta nói với ngươi như vậy."

"Mong công tử thay mặt ta cảm tạ Hầu phu nhân." Tiêu Dịch Nguyên lại chắp tay hành lễ, đồng thời trong lòng yên tâm hơn chút, bây giờ xem ra phủ Vĩnh Ninh hầu không có nhiều ác ý với hắn.

Hắn xoay người lại ngồi xuống, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đang đứng ở cửa bắt đầu nhỏ giọng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-291.html.]

Nghiêm Ngũ: "Mặc dù ta không thông minh, nhưng giỏi hơn hắn ta một chút đi? Người ta không thể đụng vào, ta tuyệt đối không đụng. Nhiều lần chịu thiệt như vậy, vẫn không nhớ kỹ."

Tề Nhị hừ cười, "Hắn ỷ có thân phận, có chỗ dựa nên không sợ."

Nghiêm Ngũ: "Sớm muộn gì cũng tự làm chính mình chết."

Tề Nhị: "Đoán chừng cũng không xa."

......

Tiêu Dịch Nguyên im lặng nghe hai người nói chuyện, trong lòng thầm nói, hai người họ chắc hắn không phải đang nói về Nhị hoàng tử đó chứ?

Tề Nhị và Nghiêm Ngũ thật sự rất muốn đi theo Tiêu Ngọc Minh xem náo nhiệt, nhưng nhiệm vụ của bọn họ là trông chừng Tiêu Dịch Nguyên, không để hắn chạy lung tung, bọn họ chỉ có thể ở lại đây.

Mà lúc này, Tiêu Ngọc Minh vừa lôi kéo Hoàng Văn Diệu, trong miệng vừa hét lên hắn không hiểu, làm sao tước vị của nhà hắn, Nhị hoàng tử nói cho ai là có thể cho người đó. Phát huy triệt để hình tượng thế tử gia kiêu ngạo ương bướng, không sợ trời không sợ đất.

Kéo Hoàng Văn Diệu đến đầu cầu thang, tình cờ gặp được vài người đi lên lầu, Tiêu Ngọc Minh cúi đầu nhìn xem, vừa hay là người hắn quen biết --- Lê ngự sử, Lê Nguyên Trung.

Hắn như thể đã tìm được vị cứu tinh, lôi kéo Hoàng Văn Diệu tiến lên hai bước nói: "Lê đại nhân, ngài phân xử cho ta!"

Lê Nguyên Trung nhìn thấy hắn thì sững người: "Ngươi là lão nhị nhà Vĩnh Ninh hầu?"

Tiêu Ngọc Minh gật đầu: "Là ta, là ta."

Nói rồi, hắn đẩy Hoàng Văn Diệu về phía trước, nói: "Người này là phụ tá trong phủ Nhị hoàng tử, hắn ta vừa nói, Nhị hoàng tử nói muốn đưa tước vị nhà ta cho người khác, ta không hiểu, tước vị nhà ta, Nhị hoàng tử dựa vào cái gì nói cho người khác là có thể cho người khác? Chẳng lẽ chuyện của thiên hạ này, về sau đều do Nhị hoàng tử quyết định? Ta muốn kéo tên này đi gặp Hoàng thượng xin phân xử, hắn ta còn ỷ có chỗ dựa mà không sợ nói, nói ta không thể gặp mặt Hoàng thượng, ta không làm gì được hắn."

"Tiêu nhị thiếu gia, cẩn thận lời nói!" Hoàng Văn Diệu sửng sốt, hắn ta nào có ỷ có chỗ dựa mà không sợ?

Tiêu Ngọc Minh hung tợn trừng mắt nhìn hắn ta: "Chính miệng ngươi nói như vậy, nhiều người đều nghe thấy. Lê đại nhân, ta không gặp được Hoàng thượng, ngài có thể gặp được Hoàng thượng đúng không, ngài dẫn ta đi gặp Hoàng thượng được không, ta muốn biết, về sau có phải chuyện gì đều nghe Nhị hoàng tử hay không, tước vị nhà ta thật sự phải đưa cho người khác?"

Khuôn mặt hắn tức giận, vẻ giận hờn như một hài tử.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.