Dọc theo đường đi, Hoàng Văn Diệu vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, không có ý định nói chuyện với Tiêu Dịch Nguyên. Mà Tiêu Dịch Nguyên đang nhanh chóng suy nghĩ, tiếp theo nên nói cái gì.
Rất rõ ràng, Nhị hoàng tử muốn lợi dụng hắn để đối phó với phủ Vĩnh Ninh hầu. Chỉ là hắn không hiểu, hắn có tác dụng gì. Cho dù Vĩnh Ninh hầu c.h.ế.t rồi, hai nhi tử của Vĩnh Ninh hầu vẫn chưa trưởng thành, nhưng đó không phải là thứ mà hắn có thể đụng vào.
Vả lại, phủ Vĩnh Ninh hầu có ân oán gì với Nhị hoàng tử?
Nhưng bất kể như thế nào, với tư cách là người bị lợi dụng, tranh đấu giữa phủ Vĩnh Ninh hầu và Nhị hoàng tử, bất kể ai thắng hay thua, hắn cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Cách tốt nhất để giữ mình chính là cách thật xa, không tham gia vào trong đó.
Nhưng có thể không?
Tiêu Dịch Nguyên nhìn Hoàng Văn Diệu đang nhắm mắt, có lẽ là không thể. Hai tay hắn siết chặt vào nhau, nhất định phải tìm cách thoát thân.
"Hoàng tiên sinh, đến rồi."
Xe ngựa dừng lại, bên ngoài truyền đến giọng nói của gã sai vặt. Hoàng Văn Diệu mở mắt ra, mỉm cười với Tiêu Dịch Nguyên, làm một động tác mới: "Tiêu công tử, xin mời."
Tiêu Dịch Nguyên gật đầu, đợi Hoàng Văn Diệu đi xuống rồi mới xuống xe. Quay đầu nhìn xem mới biết là một trà lâu, hắn đi theo Hoàng Văn Diệu vào, Hoàng Văn Diệu đặt một nhã gian, hai người một trước một sau đi vào.
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622139/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.