Mà bên phía Tiêu Dịch Nguyên, cũng không bình thường như Triệu quản gia nói. Hắn nhận được một lá thư, một lá thư không biết ai đã nhét dưới chăn của hắn. Lúc này, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm vài chữ trên thư, mà những chữ đó lại không đầu không đuôi: Lão Hầu gia phủ Vĩnh Ninh hầu tên là Tiêu Thành Côn.
Cái tên Tiêu Thành Côn này, hắn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, tổ mẫu của hắn nhắc đến cái tên này hơn nửa cuộc đời. Bọn họ đều nghĩ rằng ông ấy đã chết, không nghĩ tới ông ấy được phong tước vị nhưng lại lấy người khác.
Đầu óc không yên, tâm trạng hiện tại của hắn chỉ có thể diễn tả bằng bốn chữ này.
Ba chữ Vĩnh Ninh Hầu này cũng không hề xa lạ với hắn, hắn và đường đệ ngày đầu tiên tới Thượng Kinh, ở cổng thành đụng trúng công tử của nhà Vĩnh Ninh Hầu. Bởi vì ngựa của hắn khiến đường đệ sợ tới mức ngã xuống đất, liền ném mười lượng bạc cho bọn họ.
Mười lạng bạc! Chi phí một năm cho cả nhà bọn họ.
Sau đó hắn đến cầu gặp Phương đại nho, ở cửa cầu gã sai vặt kia một lúc lâu đều không thể vào trong cửa viện. Mà thế tử của phủ Vĩnh Ninh hầu, người còn chưa đi đến trước mặt, gã sai vặt kia đã gật đầu mặt treo nụ cười tiến lên hoan nghênh.
Bây giờ hắn mới biết, hai vị công tử kim quý kia là họ Tiêu giống hắn.
Trong lòng nghẹn một cơn tức, muốn đẩy nó ra ngoài, nhưng có đẩy thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622134/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.