Ngày hôm sau, Đồng phu nhân và Đồng lão phu nhân dẫn theo Thường Tịnh. Nhìn thấy Đường Thư Nghi, Thường Tịnh cúi sâu người hành lễ với nàng: "Cảm tạ ân cứu mạng của phu nhân."
Nếu không phải người của phủ Vĩnh Ninh hầu bảo hắn chạy trốn, hắn cũng sẽ không để tâm tới, trốn đi trước khi người của Ngô gia đến g.i.ế.c hắn, càng đừng nói đến chuyện tìm được người nhà hiện tại.
"Đây cũng là tạo hoá của ngươi." Đường Thư Nghi nói. Nàng cũng không ngờ tới, nhân sinh của vị Thường Tịnh này lại kịch tính đến như vậy.
"Dù sao vẫn phải cảm ơn." Đồng lão phu nhân cũng hành lễ với Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi vội vàng đỡ lên, sau đó tự tay dìu bà ấy vào phòng. Sau khi ngồi xuống, Đồng lão phu nhân dùng khăn tay lau nước mắt, nói: "Ta cho rằng cả đời này chỉ sau khi c.h.ế.t đi mới có thể gặp mặt nhà Nhị nhi tử của ta, không nghĩ tới tôn tử của ta vẫn còn trên thế gian."
Đường Thư Nghi nhẹ giọng khuyên: "Cho nên nói vẫn là phúc phần của ngài, bây giờ tôn tử quay lại, cũng là việc vui biết bao!"
Đồng lão phu nhân nghe nàng nói vậy khuôn mặt mang theo nụ cười: "Hầu phu nhân là người lương thiện, đại phúc khí của ngươi còn ở phía sau."
Đường Thư Nghi mỉm cười đáp: "Vậy ta mượn lời tốt lành của ngài."
"Làm người vẫn nên làm chuyện thiện, nếu không sẽ bị báo ứng." Đồng lão phu nhân nói, trong giọng điệu mang theo thù hận.
Đường Thư Nghi biết bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622127/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.