Ngày hôm sau, Đồng phu nhân và Đồng lão phu nhân dẫn theo Thường Tịnh. Nhìn thấy Đường Thư Nghi, Thường Tịnh cúi sâu người hành lễ với nàng: "Cảm tạ ân cứu mạng của phu nhân."
Nếu không phải người của phủ Vĩnh Ninh hầu bảo hắn chạy trốn, hắn cũng sẽ không để tâm tới, trốn đi trước khi người của Ngô gia đến g.i.ế.c hắn, càng đừng nói đến chuyện tìm được người nhà hiện tại.
"Đây cũng là tạo hoá của ngươi." Đường Thư Nghi nói. Nàng cũng không ngờ tới, nhân sinh của vị Thường Tịnh này lại kịch tính đến như vậy.
"Dù sao vẫn phải cảm ơn." Đồng lão phu nhân cũng hành lễ với Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi vội vàng đỡ lên, sau đó tự tay dìu bà ấy vào phòng. Sau khi ngồi xuống, Đồng lão phu nhân dùng khăn tay lau nước mắt, nói: "Ta cho rằng cả đời này chỉ sau khi c.h.ế.t đi mới có thể gặp mặt nhà Nhị nhi tử của ta, không nghĩ tới tôn tử của ta vẫn còn trên thế gian."
Đường Thư Nghi nhẹ giọng khuyên: "Cho nên nói vẫn là phúc phần của ngài, bây giờ tôn tử quay lại, cũng là việc vui biết bao!"
Đồng lão phu nhân nghe nàng nói vậy khuôn mặt mang theo nụ cười: "Hầu phu nhân là người lương thiện, đại phúc khí của ngươi còn ở phía sau."
Đường Thư Nghi mỉm cười đáp: "Vậy ta mượn lời tốt lành của ngài."
"Làm người vẫn nên làm chuyện thiện, nếu không sẽ bị báo ứng." Đồng lão phu nhân nói, trong giọng điệu mang theo thù hận.
Đường Thư Nghi biết bà ấy đang nói đến Ngô gia, nhưng nàng không muốn dính líu đến ân oán giữa hai người họ, cho nên không tiếp lời bà ấy.
Lúc này Đồng lão phu nhân lại nói: "Hầu phu nhân, làm sao ngươi có thể nhịn được cách hành sự kia của Ngô gia?"
Tiêu Ngọc Thần và Ngô Tĩnh Vân từ hôn, tin tức truyền ra bên ngoài là hai người họ bát tự không hợp. Nhưng hầu như mọi người đều biết, đó chỉ là một cái cớ mà thôi. Bát tự không hợp, nhà nào định hôn mà không xem bát tự? Lúc định thân bát tự hợp, tại sao về sau lại không hợp?
Nhưng lúc sau cả hai nhà đều không truyền ra chút tin tức không tốt nào, chuyện cứ thế trôi qua. Nhưng mà, sau khi Tiêu Ngọc Thần từ hôn, có không ít gia đình muốn cô nương nhà mình thay thế vị trí của Ngô Tĩnh Vân, mà Ngô Tĩnh Vân lại không ai thèm hỏi.
Không còn cách nào khác, đây là sự khác biệt giữa nam nữ thời cổ đại. Đây cũng là lý do tại sao, biểu ca của Ngô Tĩnh Vân Trương ngũ công tử muốn từ hôn với đại cô nương Triệu gia, Triệu gia liền lan truyền chuyện giữa hai người bọn họ.
Từ hôn không phải do cô nương nhà họ sai mà vì gặp phải tra nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-277.html.]
Người Đồng gia đương nhiên không tin lời đồn bát tự không hợp trước đó, chỉ là chuyện khiến bọn họ không nghĩ tới chính là, hai người từ hôn lại gây ra chuyện lớn như vậy. Chỉ là bọn họ rất khó hiểu, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân sao có thể nhịn được chuyện lớn như vậy, nàng không giống một người sẽ chịu thiệt!
Cho nên Đồng lão phu nhân mới hỏi ra câu đó, bà ấy thật sự không thể nuốt trôi cơn tức đó! Người Ngô gia bắt nạt người quá đáng, thiết kế tôn tử của bà ấy, còn muốn mạng của tôn tử bà ấy.
"Lão phu nhân," Đường Thư Nghi thở dài nói: "Cơn tức của ta, nào quan trọng bằng mạng người!"
Đồng lão phu nhân khó hiểu, "Sao lại nói như vậy?"
"Có lẽ ngài đã biết chuyện xảy ra ngày hôm đó, ngài nói, nếu chuyện này truyền ra ngoài, toàn bộ nữ quyến của Ngô gia đều bị liên lụy, nói không chừng thật sự sẽ hại đến tính mạng của vài người vô tội." Đường Thư Nghi nói.
"Cái này....." Đồng lão phu nhân nhất thời không biết nên nói gì.
Bà ấy sống đến tuổi này, tất nhiên biết lời nói của Đường Thư Nghi không phải là là nhảm nhí, thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Bà ấy thật sự nghĩ đến chuyện nói chuyện này ra ngoài, hôm nay đến đây nghĩ muốn trao đổi tin tức với Đường Thư Nghi, dù sao chuyện này cũng liên quan đến Tiêu Ngọc Thần.
Nhưng bây giờ bà ấy không biết nên làm như thế nào, bà ấy là người tin Phật, bà ấy sợ chính mình tạo ra tội nghiệp. Nhưng nếu bà ấy không nói ra ngoài, để người Ngô gia nhận được bài học, bà ấy nuốt không trôi cục tức này!
Lúc này, Đồng đại phu nhân nói: "Hầu phu nhân giống mẫu thân ta, đều mang tâm thiện. Nếu không quan tâm đến những nữ quyến vô tội của Ngô gia kia, chúng ta đã sớm truyền chuyện này ra ngoài. Chỉ là..."
Đồng đại phu nhân nhìn Đồng lão phu nhân nói: "Muốn dạy người Ngô gia một bài học, có rất nhiều phương pháp."
Đồng lão phu nhân mím môi, không lên tiếng.
Đường Thư Nghi cầm chén lên hạ mắt xuống uống trà, mắt điếc tai ngơ giữa lời nói giữa mẹ chồng nàng dâu. Rõ ràng, mặc dù hôm qua người ghi tên trong thiếp là Đồng đại phu nhân, nhưng người thật sự muốn nói chuyện với nàng lại là Đồng lão phu nhân. Không thấy vừa rồi Đồng đại phu nhân vẫn luôn không nói chuyện sao?
Thật ra suy nghĩ một chút liền hiểu được, phụ mẫu của Thường Tịnh là thân nhi tử nhi tức của Đồng lão phu nhân, Thường Tịnh là thân tôn tử, người một nhà c.h.ế.t cũng đã chết, mất cũng đã mất, bây giờ đã tìm được Thường Tịnh, trở thành mệnh căn tử của Đồng lão phu nhân. Lúc trước hắn phải chịu phải oan ức gì, Đồng lão phu nhân nhất định muốn báo thù cho hắn.
Nhưng Đồng đại phu nhân thì khác, ban đầu có thể có chút cảm tình với phụ mẫu của Thường Tịnh, nhưng người đã mất nhiều năm, tình cảm đã phai nhạt từ lâu. Bây giờ nàng ấy càng suy nghĩ đến hài tử của mình, và quan lộ của phu quân nàng ấy Đồng đại nhân.
Đúng là, nếu bọn họ truyền chuyện này ra ngoài, Ngô gia nhất định chịu phải đả kích không nhỏ, nhưng cũng sẽ có người cảm thấy, người Đồng gia ra tay quá tàn nhẫn, dù sao cũng có nhiều nữ quyến vô tội của Ngô gia bị liên lụy. Chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng đến việc gả cưới của hài tử nhà nàng ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]