Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi nhận được yêu cầu muốn đọc sách của Lý Cảnh Tập. Nàng nhướng mày, cảm thấy vị hoàng tử gặp nạn này có chút thú vị, có chút mùi vị nằm gai nếm mật.

Muốn đọc sách.

Đường Thư Nghi nghĩ đến hoàn cảnh của cậu bé, nghe nói khi cậu bé năm sáu tuổi, mẫu phi bị bại lộ thông dâm với thị vệ, sau đó bị ném vào một viện tự sinh tự diệt. Hài tử của các gia đình phú quý ở Đại Càn triều, bình thường ba tuổi vỡ lòng, năm sáu tuổi có lẽ đã học xong "Bách gia tính" và "Thiên tự văn".

Nếu như thông minh, có lẽ đã nhận biết hết mặt chữ. Nghĩ xong, nàng đi vào thư phòng, đứng trước giá sách nhìn một hồi, vươn tay lấy ra một quyển "Thuyết văn giải tự", sau đó ngồi vào bàn đọc từng trang, thỉnh thoảng cầm bút lên viết vài dòng ghi chú.

Thật ra nàng có thể chọn vài cuốn sách phù hợp rồi gửi qua, không cần chú thích cẩn thận như vậy. Nhưng dù sao cũng là một vị hoàng tử, tương lai chuyện gì cũng có thể xảy ra, bây giờ thuận tay đầu tư một chút cũng không sao. Có hồi báo thì tốt nhất, không có hồi báo cũng chẳng sao. Dù sao ban đầu vốn dĩ chính là ơn cứu mạng, chiếu cố nhiều một chút cũng là chuyện nên làm.

Đường Thư Nghi không cho rằng chính mình ôm tâm lý đầu tư như vậy là có gì sai, nàng vốn dĩ làm kinh doanh quản lý, có cơ hội đầu tư mà không đầu tư mới là ngu ngốc. Về phần tình nghĩa giữa người với người, xin lỗi, hiện tại giữa nàng và vị hoàng tử này không có chút tình nghĩa nào.

Ngươi cứu hài tử nhà ta, ta giúp đỡ ngươi nhân tiện đầu tư, ngoài ra thật sự không còn gì khác.

Đường Thư Nghi mất năm sáu ngày đọc "Thuyết văn giải tự" rồi cẩn thận ghi chú, sau đó gọi người đưa đến hoàng cung, còn bảo Thất hoàng tử đọc xong cuốn sách này, sẽ gửi những cuốn sách khác qua.

Đêm đó, Thất hoàng tử nhận được cuốn "Thuyết văn giải tự" đã được chú thích cẩn thận, cùng với bút, mực, giấy, nghiên và một bảng chữ mẫu, người đưa đồ qua vẫn là vị ma ma kia, bà ấy nói: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói, điện hạ đọc xong cuốn sách này thì nói một tiếng, ngài ấy sẽ gửi cuốn sách khác qua."

Bàn tay đang cầm cuốn sách của Lý Cảnh Tập có chút run rẩy, mở ra mới thấy bên trên còn có chú thích, trái tim lại nhói lên, mũi cũng hơi chua sót. Không ai biết cậu bé khao khát đọc sách như thế nào, khi cậu bé vẫn còn là một hoàng tử được sủng ái, phụ hoàng nói với cậu bé, đọc sách có thể hiểu mọi chuyện, biết quá khứ và hiện tại, biết cách cai trị đất nước.

Nhưng từ khi đến viện này, cậu bé chỉ có một cuốn "Thiên tự văn" để đọc, cậu bé đã lật qua hàng ngàn lần, nhưng trong lòng vẫn còn mơ hồ, cậu bé không muốn như vậy, cậu bé muốn hiểu mọi thứ, biết quá khứ và hiện tại, thậm chí học cách cai trị đất nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-244.html.]

Bây giờ Vĩnh Ninh Hầu phu nhân không chỉ gửi cho cậu bé một quyển sách, còn chú thích nó, làm sao có thể làm cậu bé không cảm động đây?

Sau khi ổn định cảm xúc, cậu bé nói: "Nói với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, ân tình của ngài ấy, ta sẽ nhớ mãi trong lòng."

Ma ma trả lời một tiếng rồi rời đi, Lý Cảnh Tập cầm lấy cuốn sách ngồi xuống bàn học, tham lam mà đọc. Gặp phải vấn đề không hiểu, cậu bé nghĩ nghĩ, cuối cùng cầm bút viết ra giấy, nghĩ lúc sau nhờ người đưa cho Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, nhờ nàng chỉ dạy, nhưng không biết nàng có thấy phiền không.

Viết vài chữ, lại nhìn vào nét chữ chú thích trên sách, so sánh một lúc, chữ của cậu bé thật sự quá xấu, thật sự không đáng để so. Mím môi, cậu bé vẫn kiên trì tiếp tục viết, mất mặt thì cứ mất mặt đi.

Bên phía Đường Thư Nghi, bởi vì dự định đầu tư vào Thất hoàng tử, không thể qua loa cho xong chuyện. Nàng đến phủ Đường Quốc Công nói chuyện chú thích sách cho Thất hoàng tử cho Đường Quốc Công nghe. Đường Quốc Công nghe xong thật sự lau mắt mà nhìn nữ nhi này của mình, ông ấy không ngờ nàng lại nhìn xa như vậy.

Đường Thư Nghi thấy ông ấy đồng ý, liền hỏi các hoàng tử bình thường được giáo dục như thế nào, đọc những sách gì. Mặc dù Đường Quốc Công không chỉ dạy hoàng tử đọc sách, nhưng vẫn biết chuyện này, giảng giải chi tiết cho nàng nghe. Về đến phủ, nàng liền thiết kế một bảng kế hoạch.

Nàng không giấu diếm chuyện này với Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh, bao gồm cả chuyện nàng làm như vậy chỉ vì đầu tư. Này cũng coi như biến tướng dạy bọn họ, nên dùng ánh mắt đầu tư để nhìn vấn đề.

Chớp mắt lại qua mười ngày, lần này thư của Tiêu Ngọc Thần là do người của Phiêu cục gửi đến, theo đó là một vài món đồ chơi mới lạ, Đường Thư Nghi, Tiêu Ngọc Châu, Tiêu Ngọc Minh đều có.

Đường Thư Nghi mở thư ra đọc, bên trong vẫn là báo bình an và kể những chuyện thú vị, nàng an tâm hơn rất nhiều, đồng thời trong lòng cảm khái, vẫn nên để hài tử ra ngoài, ra ngoài mới nhanh chóng trưởng thành.

Tối hôm đó ăn tối xong, Đường Thư Nghi, Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh đang ngồi nói chuyện với nhau, Triệu quản gia đã gửi một bức thư dày qua, nói từ Hoàng cung gửi qua. Đường Thư Nghi mở ra, phụt cười một tiếng, chữ này đúng thật là rất xấu!

Nụ cười của nàng thu hút Tiêu Ngọc Châu, con bé nghiêng đầu nhìn. Nhìn thấy chữ trên giấy, con bé nói: "Hóa ra chữ viết của hoàng tử cũng có thể xấu đến như vậy!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.