Cho dù là Đại nho, cũng phải sinh tồn, cũng phải tính toán lợi hại được mất, tương lai Tiêu Ngọc Thần chính là Vĩnh Ninh hầu, thêm thân phận tiến sĩ, nếu vào triều làm quan nhất định sẽ không đơn giản. Thứ mà Hoàng thượng kiêng kị là quân quyền ở Tây Bắc, chứ không phải phủ Vĩnh Ninh hầu.
Nghĩ đến đây, Phương đại nho càng cẩn thận dặn dò những chuyện cần chú ý khi ra ngoài ngao du với Tiêu Ngọc Thần, cùng với những vấn đề về phương diện học tập. Cứ như vậy, đã trôi qua hơn nửa canh giờ.
Tiêu Ngọc Thần ra khỏi thư phòng, Trường Minh đang ngồi ở bàn đá trong viện trò chuyện với gã đầy tớ, hắn ngồi đến nỗi m.ô.n.g đã thấy hơi đau. Nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần đi ra, lập tức đứng dậy đi tới, theo Tiêu Ngọc Thần đi ra ngoài.
Đến cửa lại nhìn thấy Tiêu Dịch Nguyên, Tiêu Ngọc Thần lại gật đầu với hắn, Tiêu Dịch Nguyên cũng gật đầu đáp lại. Đợi Tiêu Ngọc Thần đi xa, hắn lại đi trước mặt gã sai vặt: "Tiểu ca, có thể truyền lời giúp tại hạ không?"
"Đợi chút."
Gã sai vặt buông xuống một câu như vậy rồi rời đi, Tiêu Dịch Nguyên bình tĩnh hạ mắt xuống. Một lúc sau, gã sai vặt đi tới, trên mặt mang theo vẻ ân cần, "Phương đại nho mời công tử vào."
Tiêu Dịch Nguyên cúi đầu nhìn hắn ta, "Mệt ngươi rồi."
Đến cửa thư phòng, gã sai vặt bày ra tư thế mời, Tiêu Dịch Nguyên bước vào, đi đến trước mặt Phương đại nho, cúi sâu người hành lễ: "Học sinh Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622092/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.