"Vậy nữ nhi Liễu gia không có gì đáng sợ cả." Đường nhị phu nhân bị Đường đại phu nhân nói đến mức có chút thiếu tự ti.
"Nữ nhi Liễu gia không đáng sợ, điều đáng sợ là, nam nhân toàn tâm toàn ý yêu nữ nhân kia." Đường đại phu nhân thở ra một hơi, nhẹ giọng phân tích: "Chúng ta không sợ gả nữ nhi cho một nam nhân không có tâm, chỉ sở gả cho nam nhân chỉ yêu duy nhất một nữ nhân, ngươi hiểu không?"
“Nam nhân tâm tâm niệm niệm duy nhất một nữ nhân, có thể vì nữ nhân đó mà sinh, có thể vì nữ nhân đó mà chết, vì nữ nhân đó mà làm ra những chuyện mà chúng ta không tưởng tượng ra được. Mấy năm trước, si tình lang Hứa gia kia, vì ý trung nhân mà hưu thê, ngươi quên rồi sao?"
"Cài này... cái này... Ngọc Thần có lẽ sẽ không như vậy đi, Tiểu Ngũ dù gì cũng là thân biểu muội.” Đường nhị phu nhân bị nói đến hoảng sở.
Đường đại phu nhân hừ một tiếng: "Thân biểu muội thì đã làm sao?"
Đường nhị phu nhân niết khăn tay trầm tư, Đường đại phu nhân chậm rãi thở một hơi nói: "Đương nhiên, đây đều là phỏng đoán của ta, Ngọc Thần có thể không như vậy, nhưng vạn nhất đâu? Ngươi có dám đặt cược vào cái vạn nhất đó không?"
Đường nhị phu nhân lắc đầu, Đường đại phu nhân lại nói: "Ngươi cũng đừng nói với Thư Nghi, ta ước chừng nàng ấy cũng không đồng ý. Không phải xem thường Tiểu Ngũ, nàng ấy có lẽ cũng sỡ Ngọc Thần cô phụ Tiểu Ngũ."
"Ta... Ta sẽ suy nghĩ lại.” Đường nhị phu nhân đứng dậy vội vã rời đi.
Nàng ấy trước đây không nghĩ nhiều như vậy. Cảm thấy Tiêu Ngọc Thần sau này là Vĩnh Ninh hầu, nữ nhi của nàng ấy gả qua đó sẽ đảm nhiệm Vĩnh Ninh Hầu phu nhân tiếp theo, lại có thân cô cô chăm sóc, Tiêu Ngọc Thần cũng không phải người có tính hồ nháo, liền cảm thấy mối hôn sự này không thể tốt hơn. Bây giờ nghĩ lại, quả thật cũng không tốt lắm.
Phải nên suy nghĩ lại lần nữa.
Đường Thư Nghi không biết suy nghĩ của Đường nhị phu nhân, nếu biết, chắc chắn sẽ nói lá gan của nàng ấy đúng là rất lớn. Bây giờ chính nàng cũng không rõ, nếu Liễu Bích Cầm c.h.ế.t trong chuyện này, đại nhi tử của nàng sẽ ra sao.
Mặc dù Tiêu Ngọc Thần đã đốt hết chân dung của Liễu Bích Cầm, nhưng nhìn dáng vẻ thống khổ của hắn liền biết, Liễu Bích Cầm đã cắm rễ ở trong lòng hắn sâu đến mức nào. Chỉ mới nghĩ đến đến việc đưa người đi nơi khác, sau này hai người không thể ở bên nhau, đã thành như vậy rồi, nếu như người đó c.h.ế.t thì sao?
Đường Thư Nghi không dám nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới. Đây vốn dĩ là chuyện mà Tiêu Ngọc Thần nên tự gánh vác, bởi vì chính hắn trồng, quả tự nhiên phải do hắn gánh chịu. Nếu hắn không chịu nổi, vậy thì cũng không còn cách nào khác, thế tử của Hầu phủ chỉ có thể đổi sang người khác.
Về điểm này, suy nghĩ của nàng Đường Quốc Công không mưu mà hợp.
Chỉ là thân làm phụ mẫu, tự nhiên hy vọng Tiêu Ngọc Thần có thể vượt qua được khó khăn này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-173.html.]
Lúc này, nàng đang ở thư phòng với Tiêu Ngọc Minh, nói về chuyện của Mạnh Thành Thiên và Liễu Bích Cầm. Đường Thư Nghi hỏi: "Tìm người để mắt tới bọn họ chưa?"
Tiêu Ngọc Minh gật đầu: "Vẫn đang nhìn chằm chằm, dựa theo thói quen trước giờ của hắn ta, có lẽ sẽ an bài người ở trạch tử của Lương Kiện An ở ngõ Tây Lục bên thành Nam, mấy ngoại thất của hắn ta đều ở trạch tử đó."
Đường Thư Nghi khẽ cau mày, "Ta ngược lại hy vọng hắn ta đơn độc giấu người trong trạch tử khác của Lương Kiện An, như vậy mới dễ đổ oan lên người Lương Kiện An hơn."
Nếu trong trạch tử đó, còn có vài ngoại thất của Mạnh Thành Thiên, đến lúc đó cho dù trạch tử đó là của Lương Kiện An, hắn ta cũng có thể dễ dàng chối tội. Nhưng nếu Mạnh Thành Thiên đơn độc giấu Liễu Bích Cầm trong một trạch tử nào đó của Lương Kiện An, Liễu Bích Cầm vừa chết, c.h.ế.t không bằng chứng, người trong trạch tử của Lương Kiện An, hắn ta có rửa cũng không thể rửa sạch được.
Tiêu Ngọc Minh cũng nghĩ đến điểm này, hắn trầm mặc một lúc rồi nói: "Thật sự không được, trói Liễu Bích Cầm lại rồi ném vào tư trạch của Lương Kiện An."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, "Yên tâm đi, chỉ cần Mạnh Thành Thiên thu người rồi, Lương Kiện An sẽ không thể trốn thoát, có rất nhiều người sẽ móc nối chuyện này lên người Lương Kiện An và nhị hoàng tử."
Tiêu Ngọc Minh biết, nhị hoàng tử có rất nhiều địch nhân, ví dụ như Đại hoàng, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, thủ đoạn của bọn họ nhiều vô kể hết.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, giọng nói của Thuý Vân truyền đến: "Phu nhân, Thạch Mặc về rồi."
"Cho hắn vào." Đường Thư Nghi nói.
Một lúc sau, Thạch Mặc mở rèm đi vào, tiên tiên hành lễ với Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Minh, sau đó bắt đầu báo cáo tình hình, "Nô tài đi theo phía sau Mạnh Thành Thiên, sau khi nhìn thấy hắn ta và chiếc xe kia vào thành, đi được tầm nửa canh giờ liền dừng ở một trạch tử ở phố Dương Môn của thành Đông. Sau đó Liễu cô nương và tỳ nữ bên người nàng ta bước xuống xe ngựa, vài người bước vào trạch tử đó. Nô tài hỏi thăm những người khác, nghe nói trạch tử đó bình thường để không, không ai lui tới,"
Đường Thư Nghi trầm lặng một lát, sau đó nói: "Bảo Triệu quản gia đi điều tra, đó là trạch tử của ai?"
"Vâng."
Thạch Mặc nhận việc rồi đi xuống, Tiêu Ngọc Minh hỏi Đường Thư Nghi: "Khi nào tiến hành bước tiếp theo?"
"Chờ một chút, để đại ca của con tận mắt nhìn thấy, nó mới c.h.ế.t tâm." Đường Thư Nghi nói.
Tận mắt chứng kiến nữ tử mình m.ó.c t.i.m móc ruột ra đối xử, yêu đến tận xương thân mật với nam tử khác, chỉ cần là nam nhân đều không thể chịu được. Nhưng như vậy mới có thể trừ tận gốc.
Tiêu Ngọc Minh dựa lưng vào ghế không lên tiếng, hắn biết lần này nương hắn quyết tâm hạ độc thủ. Nghiêm túc suy nghĩ nghĩ, hai huynh đệ bọn họ, đều không khiến người khác bớt lo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]