Băng bó xong, Ngô Quốc Lương và đại phu đều đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Thần tái nhợt ngồi trên ghế. Nhìn một mảng máu lớn trên người hắn và gương mặt cắt không còn một giọt máu, Đường Thư Nghi có chút đau lòng. Đã ở chung lâu như vậy, dù không phải thân mẫu thì cũng đã bồi dưỡng được không ít tình cảm.
“Gieo nhân nào gặt quả ấy. Lúc trước làm việc không biết suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, hậu quả chính là như vậy.” Đường Thư Nghi ngồi bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói.
“Mẫu thân, con biết chuyện này là con sai, nhưng con không làm chuyện gì có lỗi với Ngô nhị tiểu thư.” Tiêu Ngọc Thần lại ủy khuất nói.
“Tại sao ta là bảo nàng ta làm con bị thương, con không cần biết. Nhưng hôm nay nàng ta đ.â.m con một d.a.o thì xem như con không nợ nàng ta thứ gì nữa cả. Sau này nàng ta lại làm ra chuyện hại con hoặc Hầu phủ, con không cần nương tay.” Nói xong lời cuối cùng, ngữ điệu của Đường Thư Nghi đã lạnh băng.
Tiêu Ngọc Thần mím đôi môi tái nhợt: “Nhi tử đã biết.”
Đường Thư Nghi ừ một tiếng, lại nói: “Chuyện tiếp theo con không cần xen vào. Những chuyện nàng ta đã làm lúc trước, có thể không cho người khác biết nhưng thân nhân của nàng ta phải biết.”
Không còn được Ngô Quốc Lương và Trương gia che chở, cho dù Ngô Tĩnh Vân có nắm bí mật của phủ Vĩnh Ninh hầu trong tay thì cũng không cần phải sợ nàng ta.
Tiêu Ngọc Thần đáp lời, Đường Thư Nghi đỡ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622002/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.