Đường Quốc Công có thể lấy chuyện này ra để khởi tấu ông ta trên triều, nhất định sẽ không làm việc không có mục đích. Ông ta bây giờ thật sự hận c.h.ế.t Phùng Thị.
Hoàng đế lạnh lùng hừ một tiếng: "Chuyện trong nhà cũng quản lý không tốt, nghĩ đến chắc ngươi làm việc cũng chẳng ra sao. Ngươi về nhà nghỉ ngơi hai tháng, quản lý việc nhà cho tốt rồi nhận chức sau."
Ngô Quốc Lương suýt chút nữa không chịu được mà ngất xỉu, đây là muốn ông ta đóng cửa suy ngẫm! Nhưng bây giờ đang là thời khắc quan trọng để ông ta thăng chức, xảy ra chuyện này còn thăng chức như thế nào? Lần này không thăng được, không biết lại phải đợi thêm bao nhiêu năm nữa.
Nhưng ông ta dám có ý kiến gì sao? Chỉ có thể quỳ trên mặt đất tạ chủ long ân.
Mơ mơ hồ hồ cuối cùng cũng đợi đến lúc hạ triều, Ngô Quốc Lương vội vàng chạy đến trước mặt Đường Quốc Công, kéo vạt áo ông ấy nói: "Quốc Công gia, sao ngài lại phải làm như vậy?"
Đường Quốc Công không phủ nhận chuyện trên triều hôm nay có liên quan tới ông ấy, giơ tay gạt tay Ngô Quốc Lương ra, ông ấy nói: "Ngươi sắp nhảy lên đầu ta ngồi, còn dám hỏi ta tại vì sao?"
Trong suy nghĩ của Đường Quốc Công, bắt nạt nữ nhi và ngoại tôn của ông ấy, chính là bắt nạt ông ấy.
"Nhưng mà.... Nhưng mà..."
Ngô Quốc Lương muốn nói nhưng làm vậy cũng quá tàn nhẫn, gần như trực tiếp cắt đứt tiền đồ của ông ta. Nhưng ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3621997/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.