“Nương, nương cảm thấy biện pháp này không được sao?” Tiêu Ngọc Minh thấy nàng trầm mặc, lại nói: “Nếu không thì hạ độc. Mua chuộc người trong phủ hắn ta bỏ thuốc độc, hoặc là mua sát thủ...”
“Dừng.” Đường Thư Nghi vội vàng ngăn lại, sau đó nhỏ giọng nói: “Ám sát nhị hoàng tử, chỉ cần sơ suất một chút là cả nhà chúng ta đều xong đời. Con không thể hành động thiếu suy nghĩ, biết không?”
Tiêu Ngọc Minh lại khôi phục vẻ cà lơ phất phơ: “Ừm, con biết, cho nên đến giờ con còn chưa động thủ.”
Hiện tại chưa động thủ? Vậy là sau này sẽ động thủ?
Đường Thư Nghi run rẩy chỉ vào hắn nói: “Ta cảnh cáo con, tuyệt đối không thể tự mình xuống tay với nhị hoàng tử.”
“Nương, nương cũng muốn g.i.ế.c nhị hoàng tử nhỉ? Con nghe nương sai bảo.” Tiêu Ngọc Minh nói.
Đường Thư Nghi: “... Ta nói ta muốn giết nhị hoàng tử khi nào?”
Tiêu Ngọc Minh: “Không phải ngài vừa nói không cho con tự tay giết hắn ta sao? Nói cách khác là ngài đã có đối sách.”
Đường Thư Nghi cảm thấy bản thân đã bị hắn làm cho choáng váng, đầu nhất thời to ra. Nàng nhanh chóng đi tới đi lui trong phòng, chờ đại não thanh tỉnh một chút mới đi tới trước mặt Tiêu Ngọc Minh, ngồi xổm xuống, gằn từng câu từng chữ: “Cho dù là chuyện gì, chỉ cần đã làm là sẽ để lại dấu vết, đừng ôm tâm lý may mắn. Nếu con động thủ giết nhị hoàng tử, lỡ đâu sự tình bại lộ, hậu quả con hay ta có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3621990/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.