Đường Thư Nghi thật sự giận tới mức muốn bật cười, chuyện từ hôn này nàng còn chưa nói ra ngoài câu nào đâu, bây giờ lại bị người ta giáp mặt chất vấn, Ngô gia thật đúng là được!
Nàng mỉm cười nhìn Phương sơn trưởng nói: “Ngọc Thần ba tuổi vỡ lòng, là lão Vĩnh Ninh hầu tự mình dạy dỗ, sáu tuổi vào thư viện Thượng Lâm, được phu tử trong thư viện dạy dỗ. Nửa năm trước có việc mới rời thư viện về nhà đọc sách. Ta không thể nói Ngọc Thần tốt đẹp cỡ nào, nhưng đức hạnh chắc chắn không có vấn đề. Nếu không thì là người nào dạy ra cái đức hạnh đồi bại đó? Là công công ta, lão Vĩnh Ninh hầu? Hay là phu tử của thư viện Thượng Lâm các ngươi?”
“Này...” Phương sơn trưởng nhất thời á khẩu không trả lời được, ông ta có thể nói lão Vĩnh Ninh hầu không đúng hay là phu tử của thư viện Thượng Lâm không ổn sao? Không thể.
Nam Lăng bá và Tề Lương Sinh đều không khỏi nhìn về phía Đường Thư Nghi, chỉ thấy nàng mặc trường bào xanh sẫm hoa văn mẫu đơn in chìm, búi tóc mẫu đơn song vận, ung dung quý phái, đẹp tựa phù dung. Nhưng thứ khiến người ta thu hút lúc này không phải là diện mạo đoan trang xinh đẹp mà là khí chất trầm ổn hiên ngang của nàng. Lời ra khỏi miệng đều đánh vào chỗ trọng yếu, khiến người ta không thể cãi lại.
Bọn họ cũng không biết Vĩnh Ninh Hầu phu nhân lại là người như vậy.
Mà Đường Thư Nghi thấy Phương sơn trưởng không thể đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3621984/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.